Nếu biết trước là gặp phải trường hợp xấu hổ như vậy cô đã không đồng ý với ông nội đến Hoắc gia rồi! Quả thực là tự rước lấy nhục.
Thư Tình hít thở sâu vài hơi để xua đi sự bối rối không thể giải thích được trong lòng.
Advertisement
Cuối cùng cũng tắm xong, Thư Tình đi ra, nhìn thấy Hoắc Vân Thành đang ngồi trên ghế sô pha.
Đôi chân thon dài tùy ý bắt lên, đôi bàn tay gợi cảm cầm một quyển tạp chí tài chính, gương mặt tuấn lãng hơi nhíu lại, nhín chằm chằm vào tạp chí.
“Tôi muốn đi ngủ.” Thư Tình bước tới trước mặt Hoắc Vân Thành, vừa nói xong cô liền nhận ra câu nói dường như còn mang ý nghĩa khác
“Hửm?” Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu, giọng nói từ tính có phần quyến rũ: “Cô đang mời gọi tôi sao?”
Gì?!
Mời gọi cái đầu anh!
Thư Tình nhịn không được mắng, cô thực sự rất mệt chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng sao khi vào miệng người đàn ông này lại thành…
“Hoắc Vân Thành!” Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Tình trầm xuống, nghiêm giọng nói: “Anh làm ơn đừng có tự luyến nữa được không, giữa tôi và anh chẳng qua chỉ là quan hệ hôn ước do người lớn hai bên định ra, sau ba tháng là kết thúc rồi, đừng có đùa giỡn như vậy!”
Anh tự luyến?
Đây là lần đầu tiên có người phụ nữ