Nhưng mà, trong mắt Hoắc Chấn Thiên, Thư Tình tốt hơn Từ Uyển Nhi ngàn lần vạn lần.
Advertisement
Sự thật đúng là như vậy.
Chẳng qua họ không biết thân phận thật sự của Thư Tình mà thôi.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Khi nhìn thấy Từ Uyển Nhi, sắc mặt của Hoắc Vân Thành không tốt lắm.
Anh và Thư Tình đến đây thăm ông nội, mẹ anh dẫn Từ Uyển Nhi đến là chuyện gì chứ?
“Uyển Nhi hiếu thảo, vẫn luôn muốn đến thăm ba, vừa khéo hôm nay rảnh rỗi, nên cùng qua đây.” Mẹ Hoắc mỉm cười, lặng lẽ đẩy Từ Uyển Nhi đến bên cạnh Hoắc Vân Thành.
Từ Uyển Nhi hiểu ý, đứng chen giữa Hoắc Vân Thành và Thư Tình, nép sát Hoắc Vân Thành, đẩy Thư Tình qua một bên.
Thư Tình mím môi, có lẽ mẹ Hoắc dẫn Từ Uyển Nhi đến là muốn ra oai phủ đầu với cô.
Được thôi, bà Hoắc không chào đón cô như vậy sao?
Từ Uyển Nhi nhìn chằm chằm Hoắc Vân Thành với ánh mắt mang theo vài phần ái mộ say đắm: “Vân Thành, mấy ngày nữa anh em về nước, đến khi đó chúng ta cùng nhau họp mặt được không?”
Hoắc Vân Thành thẳng thừng lạnh lùng từ chối: “Không rảnh.”
“Anh bận lắm sao?” Giọng điệu Từ Uyển Nhi không che giấu nổi mất mát.
Hoắc Vân Thành cất bước, trực tiếp vòng qua Từ Uyển Nhi, bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của Thư Tình: “Thư