Chẳng lẽ là vì Thư Tình là vị hôn thê của Hoắc Vân Thành nên Lâm Nam mới làm như vậy? Nhưng cũng không đúng, trước mặt Hoắc Vân Thành, Lâm Nam cũng ngạo mạn lắm mà.
Kể ra, Thư Tình và Lâm Nam quen biết nhau cũng được hai năm rồi.
Khi đó, Lâm Nam mới mười bảy tuổi, đóng phim ở vùng nông thôn, vừa vặn ở gần nhà Thư Tình.
Lâm Nam bị bắt cóc, Thư Tình vô tình cứu cậu.
Advertisement
Khi đó, nhìn dáng vẻ xông tới đánh ngã đám bắt cóc của tiểu cô nương đó, Lâm Nam cảm thấy cô cực kì ngầu.
Thư Tình đưa cậu về nhà.
Nhìn thấy trang viên còn to hơn cả Cố Cung, Lâm Nam càng kinh ngạc.
Nói tóm lại, trong mắt Lâm Nam, Thư Tình đúng là người đỉnh nhất!
Hai người gia nhập vào Hoắc Thị, việc quay chụp cũng thuận lợi hết chỗ nói.
Lâm Nam chê trang phục xấu, nhưng Thư Tình vừa khen đẹp, cậu liền không than vãn gì nữa.
Lâm Nam xét nét, Thư Tình chỉ cần liếc một cái, cậu cũng không dám nói gì thêm.
Cậu nhóc này nhát gan như vậy, chẳng qua là sợ Thư Tình sẽ đánh người!
Buổi quay chụp vốn dự tính hoàn thành trong năm tiếng đồng hồ, dưới sự phối hợp của Lâm Nam, chỉ mất hai tiếng là xong.
Sau khi chụp xong, Lâm Nam kéo Thư Tình đi, nói: “Chị Tình, đi thôi, em mời chị ăn cơm!”
“Không ăn, tôi còn chưa tan làm!” – Thư Tình lạnh lùng từ chối cậu.
Cạnh đó còn có vài nhân viên công ty lúc này đang nhao nhao bàn luận trong nhóm chat.
“Khiếp! Lâm tiểu thiếu gia mời Thư Tình ăn cơm, thế mà lại bị từ chối!”
“Vãi, Thư Tình này có lai lịch như thế nào? Chỉ là người nông thôn thôi mà vừa xinh đẹp vừa đỉnh như vậy sao?
“Cậu nhóc mau mời tôi đi! Dù có bãi công tôi cũng sẽ đi ăn với cậu! Aaa!”
Lâm Nam bị từ chối thì khóc không ra nước mắt: “Không phải, chị Tình, chị sống trong trang viên, ngao du thế giới không vui sao? Chị muốn vào Hoắc Thị làm việc, hay là do Thư gia phá sản rồi? Em nuôi chị!”
Thư Tình