Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHoài Ân cùng A Hán lẻn vào phủ nha, tiến vào phòng chứa xác.Bọn họ cũng không thấy lạ tại sao phủ nha lại không có Người canh chừng. Thay vì đặt trong Nhà xác lại đặt trong phủ Nha, lại nghi thần nghi quỷ, nên muốn nhờ cửa quan trấn áp.
"Thiếu gia tất cả những cái xác đều chỉ bị một đao chí mạng, mà đao này ngay tim, hơn nữa tất cả đều là không còn giọt huyết nào." A Hán nhìn vào từng cái xác kiểm tra.
"Quả nhiên là nó....” Hoài Ân nhìn qua một lượt,Nàng cảm thấy kẻ ra tay đúng là quá tàn nhẫn, thu lấy nỗi sợ của kẻ khác trước khi giết họ, lại rút cạn huyết, quá là tàn nhẫn.
“Chúng Ta trở về thôi..”
“Vâng.”
Trở về bên ngoài phòng thì của sổ bị khóa kín, Hoài Ân cùng A Hán lại phải trèo vào cửa sổ Phòng bên cạnh để trở về phòng.Mở cửa phòng chỉ thấy Tô Ái trùm kín mền cả đầu, Hoài Ân và A Hán không khỏi buồn cười.
"Sư huynh rốt cuộc cũng đã trở lại .Sư huynh rốt cuộc là huynh đi đâu."Nghe tiếng động Tô Áí ló đầu ra khỏi chăn. Tô Ái nhìn Hoài Ân và nhìn sang A Hán.
“Đệ cũng hay thật, bảo không sợ lại trùm chăn kín mít,còn khóa lại cửa sổ. Làm Ta cùng A Hán phải một vòng tìm đường vào.”
“Ta nào sợ…Chỉ là gió lạnh…nên..Huynh đừng có lãng câu hỏi của Ta, rốt cuộc là Huynh đi đâu..”
"Đi thăm nhà Huyện lão gia....có chuyện gì mai chúng Ta rời khỏi nơi này Ta sẽ giải thích rõ với hai người, hiện tại ngủ một giấc đi thôi.Đệ cũng nên trở về phòng Đệ.” Hoài Ân mở cửa phòng Tô Ái bước trở về gian phòng của mình.
“A Hán Ca…”
“Ta đêm nay sẽ ở cùng với..”
“Hai Người các ngươi, làm gì cũng đừng ồn đến Ta..” Hoài Ân nhanh chóng đóng cửa phòng nghỉ ngơi.
“Sư huynh..huynh nói vậy là sao..”
“Được rồi đêm đã khuya, Ái Nhi đừng ồn..”A Hán lôi kéo Tô Ái trở về phòng, mặc cho Tô Ái tức ngẹn họng, còn A Hán thì mặt đã đỏ hơn cả đít khỉ.
Sáng sớm cả ba cùng trả phòng ,mua một chiếc mã xa lên đường trở về kinh thành.Tô Ái cùng A Hán ngồi phía trước xe ngựa cười đùa, nhưng là Tô Ái không giấu được sự tò mò đêm qua, liền vén màn lên hỏi.
" Sư huynh sao chúng ta lại không phi mã tiếp mà phải mua mã xa vậy."
"Ở phủ tướng quân đều cho rằng Thiếu gia là bị bệnh, cơ thể yếu nhược, nên chính vì vậy phải tỏ vẻ cho họ thấy đúng là vậy". A Hán thay Hoài Ân giải thích.
"Ồ...Bọn họ càng tỏ vẻ mình thông minh nhưng thật ra thật ngu ngốc..Sư huynh lợi hại như vậy mà...." Tô Ái cười hì hì vì thấy Sư huynh khỏe hơn cả hổ mà giả bệnh thật không biết thế nào, mà có ma bệnh nào lại dài một thước chín.
"Đệ tới chừng ấy thu liễm lại đi là vừa,đừng cho bọn họ biết tẩy của Ta". Hoài Ân căn dặn Tô Ái.
"Đệ biết rồi...mà Sư huynh chuyện ở Phong Huyện sư huynh cũng nên nói với bọn Đệ được rồi, còn Sư phụ giao huynh nhiệm vụ gì?" .Tô Ái rất tò mò rốt cuộc ở Phong Huyện có Quỷ hút máu hay không.
"Đệ nói thử xem trên đời này có quỷ hút máu như người Phong Huyện đồn không" .Hoài Ân nhìn Tô Ái hỏi.
"Không nhìn thấy không có nghĩa không có...Sư huynh... ài huynh mau nói đi đừng làm Đệ tò mò". Tô Ái không kiên nhẫn.
"Đệ đúng là không có chút kiên nhẫn gì cả..thật ra Sư phụ lần này giao cho Ta đi điều tra Nhẫm Huyết Đao, đó là thanh kiếm đã được Sư Tôn phong ấn.”
"Cái gì mà Nhẫm huyết đao xuất thế...Sư huynh mau nói rõ hơn đi." Tô Ái hấp tấp hỏi.
"Đệ có thể im lặng nghe Ta nói hết được không." Hoài Ân thật là không thể chịu nổi