Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Ca..Huynh thật nhẫn tâm..” Tống Hồng Tú quay lại tát Tống Hoài Thái.
“Tú Nhi, Ta…”
“Tất cả là nhờ công lao của Ca mà cả đời này của Ta sẽ phải bị hủy trong tay tên phá gia chi tử Lưu Lê.”
“Đủ rồi, Muội loạn đủ chưa..Là Ta bỏ thuốc mê, Tống Hoài Phong bị vậy là đáng, nhưng Muội là Muội của Ta, Ta dẫu thế nào sao có thể ra tay với Muội.”
“Vậy thì là ai chứ, ai lại muốn hủy hoại thanh danh muội…Ca, Ta phải làm sao đây. Ta không muốn lấy Lưu Lê.”
“Muội khóc thì có ích gì, bây giờ ván đã đóng thuyền, Muội cho dù chết thì Cha cũng sẽ khiêng xác Muội gả qua Lưu gia. Nếu đã như vậy thì Muội cứ an phận. Đợi Ca có được chức vị cao thì Muội muốn danh vọng thế nào mà chẳng được. Đến lúc đó chẳng phải chỉ cần độc tên chết tên phá gia chi tử đó thì Muội muốn bao nhiêu Nam sủng thì có bấy nhiêu.”
“Là Huynh nói..”
“Hảo…Ta đã hứa nhất định sẽ làm được.Muội mau trở về nghỉ ngơi đi, Ta đi xem Nương thế nào..”
“Hảo…”
Tống Hoài Thái trong mắt lộ âm hiểm, Hắn không biết kẻ nào lại muốn hãm hại Tống Hoài Phong, cùng Muội Hắn. Tuy là kẻ này phá hoại đi kế hoạch của Hắn, nhưng đồng thời cũng giúp Hắn làm cho Tống Hoài Phong bị Cha thất vọng.
“Xem ra hội tuyển Phò mã lần này chỉ cần diệt thêm một kẻ nữa là cơ hội chắc hẳn thuộc về Ta..Ha..Ha..”
“Tiểu Thư rốt cuộc có chuyện gì, Ta chẳng hiểu gì cả..”
“Có người chuốc thuốc mê chúng Ta..”
“Ý tiểu thư nói có Người cố tình làm cho chúng Ta bể mặt..không phải là làm cho Huynh muội Tống phủ bẻ mặt.”
“Ta đã nghĩ kĩ, tất cả chúng Ta hôn mê không phải mê hương,mà là nước..” Lâm Nhược Yên đã nghĩ rất kĩ, Nàng là người có thể ngửi còn nhớ kĩ mùi hương, phân biệt được từng loại hương dù chúng có hòa quyện vào nhau. Hôm nay khi các Nàng cùng Huynh muội Tống gia dùng bữa, đến lúc hôn mê cũng chẳng ngửi được mê hương, dù một chút khói mê cũng không,có thể làm cho cả bốn cùng ngất thức ăn thì chắc chắn là không thể nào. Nàng chỉ mới chạm đũa món cá hoa một ít. Còn ba huynh muội kia căn bản không đụng đến cá hoa. Vậy thì chỉ có nước trà, vì trà không chỉ có Nàng và Tống Hồng Tú, Tống Hoài Phong, mà còn có Đào nhi.
“Tiểu thư nói đúng, Ta lúc đó cũng có uống trà, do khát quá nên đã rót một ly trà dùng. Vậy người đáng nghi nhất chẳng phải..Nhưng tại sao Hắn làm vậy.”
“Tống Hoài Thái, xét về quan hệ chính là hận Tống Hoài Phong. Cái Ta lo lắng chính là người Hắn nhắm đến không phải bọn họ. Chỉ là kế hoạch Hắn bị người dùng gậy đập lại.” Xâu chuỗi tất cả lại, Lâm Nhược Yên có thể phần nào lý giải được.
“Ý tiểu thư là Hắn có ý xấu..với..”
“Không sai..”
“Ta phải báo cáo Vương gia chuyện này. Hắn ăn gan cọp, lại dám muốn hãm hại Tiểu Thư.”
“Đào nhi, không được kích động, dù sao cũng không có chứng cứ.. Chỉ là Người giúp chúng Ta lại là ai..”
“Tiểu Thư, người rốt cuộc đang nghĩ gì..”
“Không có gì..Chúng Ta đi dạo một chút..”
“Tiểu Thư, trời lúc này đã gần sáng, người còn muốn dạo..”
“Đêm qua đã ngủ rồi còn gì, Ngươi muốn ngủ thì cứ tiếp tục, Ta muốn dạo cho khuây khỏa, dù sao cũng chẳng thể nào mà chợp mắt.”
“Vậy Ta đi cùng Tiểu Thư..”
“Đi cùng Ta thì đừng có mà