Hoài Ân Kỳ Án

gặp gỡ


trước sau



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Quận chúa,Không lẽ có thành kiến với Ta.” Tống Hoài Thái có chút lo lắng, Hắn lo sợ Lâm Nhược Yên nghi ngờ chuyện hôm trước.

“Không phải..Chỉ là bọn Ta Nữ nhân, Tống Nhị công tử đi theo chỉ sợ nhàm chán..” Lâm Nhược Yên đúng là không yên tâm về Tống Hoài Thái, chỉ là Tống Hồng Tú nói vậy Nàng cũng không thể chối từ.

“Không chán..Ta còn vinh hạnh nữa là đằng khác..” Tống Hoài Thái nhanh chóng vui vẻ nói.

“Tiểu Thư, Người quên choàng ngoài, để Đào Nhi trở về lấy.”

“Vậy sao..Tống công tử, Tống Tiểu Thư. Có thể đợi ta một lúc, để Ta trở về lấy áo choàng không.”

“Hảo…Quận cháu cứ đi, Ta cùng Tam Muội ra ngoài cổng phủ đợi.”

“Hảo..”

“Quận chúa đi chậm chậm…” Tống Hoài Thái nhìn bóng dáng Lâm Nhược Yên không khỏi si mê.


“Nhị ca, Huynh nên tém lại. Ánh mắt của Huynh cũng đừng nên lộ liễu như vậy..” Tống Hồng Tú cảm thấy Tống Hoài Thái thật không có tiền đồ.

“Ta thì thế nào?.”

“Huynh đừng quên, hiện tại cơ hội trở thành Phò mã không xa, tốt hơn hết Huynh đừng có làm mất đi cơ hội, Quận chúa tuy cũng thuộc dòng tộc Hoàng gia, nhưng muốn vững chắc hơn nữa vẫn là Phò mã của Công chúa. Đừng có mà quên những gì Huynh hứa với muội.”

“Ta không thất hứa, nhưng Ta nghĩ nếu được một lượt hai chức thì càng tốt. Làm Quận mã, cùng Phò mã..Không hảo sao”.

“Những lời như vậy Huynh tốt nhất đừng có mà để Người khác nghe được.”

“Được rồi, Muội lo bản thân mình đi. Khi giả vào Lưu gia tốt hơn hết là chiếm thế thượng phong, đừng đến lúc bị đàn áp thì đến chỗ Ca đây khóc lóc.”

“Để rồi Ta sẽ cho Huynh xem..”

“Được rồi, đi thôi..”

“Uy..Thiếu gia đã tới.”

Hoài Ân cùng A Hán một đường đi đều yên bình, đến cổng phủ lại diễn tiếp một màn kịch ốm yếu.

“Thiếu gia, Ta đi cất mã xa…Người chờ Ta một lúc..”

“Khụ..Khụ..Ta không sao, Huynh cứ đi đi..”.

Hoài Ân chầm chậm tiến vào, miệng lúc nào cũng Khụ..Khụ, làm bọn hạ nhân né tránh không thôi. Nhưng là không nghĩ đến gặp ngay Huynh muội Tống Hoài Thái cùng Tống Hồng Tú.

“Nhị Ca..Tam Tỷ..khụ khụ.”

“Ai zô..là ai đây,..”

“Nhị Ca Huynh nói gì vậy, còn ai vào đây nữa. Tứ Đệ Huynh còn không nhận ra sao, thật là không quan tâm đến Tứ đệ gì cả.” Tống Hồng Tú khinh miệt cười.


“Ồ, Ra là Tứ đệ. Từ lúc Ngươi trở về đến giờ đều ở ngoài căn biệt viện hoang kia, nên Ta cũng không gặp qua. Xem ra cũng là làm khó Tứ đệ, phải ở nơi bị ám đó đúng thật là bệnh ngày càng trầm trọng.”

“Nhưng mà cũng phải nói Tứ Đệ trưởng lên đúng là bộ dáng hảo trường, nhưng thân thể đúng là bệnh cũng trường, tốt hơn hết nên ở trong phòng đừng ra ngoài kẻo lây bệnh người khác”.

“Đa tạ Nhị ca và Tam tỷ quan tâm,Nếu Nhị Ca và Tam tỷ không còn gì dặn dò, Ta xin phép được trở về biệt viện.”

Hoài Ân không muốn dây dưa cùng Tống Hoài Thái cùng Tống Hồng Tú. Nên quyết định nhanh chóng rời đi, nhưng vừa bước thì bị Tống Hoài Thái bắt lấy chân, vì không muốn thi triển võ công Hoài Ân chỉ có cách thuận theo bọn họ té ngã.Nhưng là chẳng may đúng lúc Lâm Nhược Yên tiến đến, Hoài Ân ngã nhàu trước mặt Lâm Nhược Yên.

“Tiểu Thư cẩn thận.” Đào Nhi thấy Hoài Ân ngã trước mặt Lâm Nhược Yên, lo lắng Lâm Nhược Yên bị tổn hại liền chắn trước mặt.

“Ta không sao?. Đào nhi mau tránh ra..” Lâm Nhược Yên nhìn người dưới đất liền tiến đỡ lấy, nhưng là Đào

nhi ngăn lại.

Hoài Ân chầm chậm đỡ đứng dậy, lúc này A Hán tiến đến thấy một màn, nhưng chỉ có thể nuốt giận chạy đến đỡ lấy Hoài Ân.

“Thiếu gia, Người không sao chứ..”

“Khụ.Khụ..Ta không sao. Chỉ là thân thể yếu nhược nên đứng không vững..Suýt nữa là mạo phạm vị Tiểu thư đây, Khụ…Khụ.” Hoài Ân một bộ yếu đuối.

“Ta không sao..Chẳng Là Ngươi không bị thương ở đâu..” Lâm Nhược Yên nhìn Hoài Ân cả y phục đều bám bụi bẩn, lại lo lắng sức khỏe Hoài Ân liền quan sát. Nàng chính là bị thu hút bởi ánh mắt phía sau chiếc mặt nạ bạc. Có chút không tự chủ nhìn.

“Tiểu Thư..” Đao Nhi thấy Lâm Nhược Yên thất thố liền gọi.

“Thất lễ rồi..Chỉ là Ta thấy mặt nạ bạc rất đặc biệt..” Lâm Nhược Yên rõ ràng là Nàng có che khăn, nhưng là không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Không sao, Ta dung mạo xấu nên phải dùng nó để che đậy. Không dọa sợ Tiểu Thư.

“Ý Ta không phải như vậy..”

Lâm Nhược Yên sợ Hoài Ân nghĩ sai ý liền vội nói. Chỉ là Nàng chưa kịp nói hết câu thì Tống Hoài Thái đã chĩa mũi nói vào.


“Tứ Đệ, Ngươi suýt ngã vào Quận chúa, nếu đã không khỏe thì không nên đi lại lung tung. Quận chúa thân thể ngàn vàng, lỡ bị lây bệnh thì một mình Ngươi mười cái mạng cũng không bù nổi. Đừng có mà gây họa ở Tống gia..”

“Nhị Ca..” Tống Hồng Tú nghe Tống Hoài Thái nói thế liền vội ngăn lại.

“Thiếu gia, y phục Người đã bẩn, vẫn là nhanh chóng trở về thay..”

“Ra là Quận chúa, Ta đây đắc tội rồi. Thân thể Ta yếu nhược nhiều bệnh, vẫn là sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Xin phép Quận chúa, Nhị Ca cùng Tam tỷ.”

Hoài Ân được A Hán dìu rời đi, Nhưng là khi lướt ngang lại khiến Lâm Nhược Yên không tự chủ nhìn theo.Tống Hoài Phong chính là khó chịu, liền nhìn Tống Hồng Tú bảo ý.

“Quận chúa không biết..” Tống Hoài Phong chưa nói được câu nào đã bị Lâm Nhược Yên cắt lời.

“Bổn cung dù sao cũng là thân thể yếu nhược, lúc này tâm trạng lại không hảo, chỉ sợ sẽ không giúp đỡ được cho Tống Tiểu Thư. Cứ để Đào Nhi thay Ta chọn giúp.”

“Quận chúa, Nhị Ca Ta không phải ý đó..” Tống Hồng Tú vội mở lời.

“Dẫu sao Bổn cung hôm nay cũng không còn tâm trạng đi dạo cùng Tống Tiểu Thư, vẫn là thất lễ rồi..” Lâm Nhược Yên tuy là không muốn cùng Huynh muội Tống Hoài Thái cùng Tống Hồng Tú tiếp tục trò chuyện, nhưng là vẫn giữ thái độ bình tĩnh,

“Nếu Quận chúa đã cảm thấy không khỏe thì hôm nay không đi vậy..” Tống Hồng Tú biết là không thể chọc cho Lâm Nhược Yên nổi giận, chỉ có thể ra hiệu Tống Hoài Thái đừng nói thêm nữa.

“Hảo..Vậy Bổn cung trở về đây..Không cần tiễn.”

“Cung tiễn Quận chúa…”Tống Hoài Thái cùng Tống Hồng Tú chỉ biết cúi đầu tiễn Lâm Nhược Yên.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện