Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Ta tình cờ nghe được một khúc xướng cùng tiếng cầm..Vì vậy Ta nghĩ muốn đến thỉnh giáo, chỉ là không gặp được Người đó.”
“Tấu cầm, Khúc xướng..Ta chắc hẳn không phải Người Quận chúa muốn tìm..” Hoài Ân sẽ không thừa nhận, tránh cùng Nàng Ta dây dưa.
“Thật sự..”
“Thật sự..”
“Ta không tin..”
“Quận chúa, Nàng có phải là thích Ta không. Ta nói thật Nàng lại không tin, hay đó chỉ là cớ tiếp cận. Ta cảm thấy Nữ nhân Nàng đúng là có sở thích lạ lùng. Thích xem trộm ta, lại còn tìm cớ vòng vo.” Hoài Ân muốn làm cho Quận chúa sợ mà đừng làm phiền, liền giở giọng vô sỉ.
“Ngược lại là Ta hỏi Tứ Công tử mới đúng. Người ở Thanh Hạc Lâu hôm ấy trong phòng của Ta là Tứ Công Tử.” Lâm Nhược Yên nhìn ra được ý tứ trong lời nói của Hoài Ân là muốn dọa Nàng, Nàng liền nhanh chóng đáp trả.
“Quận chúa chắc đã nhìn nhầm..”Nữ Nhân này sao lại biết, Hoài Ân trong lòng khó hiểu, cùng nghi vấn. Nhưng vẫn tỏ ra bình tỉnh.
“Thật sự đã nhìn nhầm hay thật. Nếu chuyện này Ta nói ra ngoài thì Tứ Công Tử nghĩ sao?”
“Quận chúa Nàng dám sao, đó là danh dự của Nàng..”
“Vậy nếu Ta nói ra đã thấy Tứ Công tử thì sao. Tứ Công tử nghĩ ba huynh muội Tống gia nghĩ sao.”
“Ta sợ bọn họ biết sao. Quận chúa,Nàng không sợ nói ra Ta sẽ hại Nàng sao..”
“Sẽ không..Vì Ta biết Tứ Công tử sẽ không..”
“Vậy thì Nàng đánh giá thấp Ta quá..”Hoài Ân kéo Lâm Nhược Yên gần kề, tưởng chừng như hơi thở hòa quyện.
Lâm Nhược Yên cảm giác mặt một trận ửng đỏ, Tâm lại như đánh trống liên hồi. “Thình..Thịch..thình..thịch”. Tưởng chừng như tâm muốn nhảy cả ra ngoài.
Hoài Ân phát giác bản thân quá thất lễ, dù sao cũng là thân phận lúc này không phải là nữ nhân. Chỉ sợ hành động này làm Người khác hiểu lầm, liền buông Lâm Nhược Yên ra.
“Quận chúa, Nàng rốt cuộc muốn gì?”.
“Chỉ muốn kết giao bằng hữu..”
“Ha..ha..Quận chúa, Nàng đang đùa Ta sao. Vòng vo một buổi lại muốn kết bằng hữu.”
“Phải..là Ta muốn kết bằng hữu..”
“Nếu Ta nói không đâu..”
“Nhất định Ngươi sẽ đồng ý…”
“Quận chúa Nàng đúng là tự tin, Ta lại thêm tò mò.Nhiều kẻ muốn cùng Nàng kết giao, Nàng lại muốn kết giao cùng Ta.”
“Vì…” Lâm Nhược Yên không tự chủ nhìn vào mắt Hoài Ân, Nàng cũng không hiểu sao chỉ mới đối diện với Hắn hai lần, đã không tự chủ muốn thân cận. Tâm thì lúc nào cũng loạn..
“Hảo…Bằng hữu cũng được,chuyện hôm nay xem như không có gì xảy ra, Quận chúa thấy thế nào?”
“Hảo…Ngươi cũng biết là Ta sẽ không nói. Nếu đã là bằng hữu thì không thể gọi là Quận chúa. Gọi Ta là Nhược Yên hay Yên nhi là hảo. Ta cũng không thể gọi Tứ Công tử hay Tống Thiếu gia, Vậy Ta gọi “Ân” được sao?”.Vừa nói Lâm Nhược Yên vừa nhìn biểu cảm của Hoài Ân, thật tiếc là Hoài Ân đeo mặt nạ, nên không hề thấy được biểu cảm.
"Quận chúa thích gọi thế nào thì cứ thế ấy..Nhưng là trước mặt Người khác vẫn là theo bối phận." Hoài Ân cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý với Lâm Nhược Yên , có lẽ vị Quận Chúa này rất đơn thuần.
“Hảo..” Lâm Nhược Yên hiểu rõ Hoài Ân không thích vây vào rắc rối cũng không làm khó Hắn.
Ân sao? Đã lâu không có gọi tên mình ngọt ngào như vậy, cho dù là Tống Chấn Xương gọi lúc ấy cũng thấy rất chán ghét, nhưng từ giọng Lâm Nhược Yên lại cảm thấy như tiếng suối nhẹ nhàng rót vào lòng.
“Chuyện thích khách lúc nãy ngươi tại sao lại không định truy cứu. Rõ ràng có thể đưa Hắn đến trước Tống tướng quân." Lâm Nhược Yên nhìn Hoài Ân nghi hoặc.
“Quận..Nhược Yên chẳng phải cũng hiểu rõ tình thế của Ta sao.”
“Ta.” Lâm Nhược Yên có thể thấy rõ mọi chuyện, chỉ là Nàng không nghĩ đến Tống Phủ lại lạnh lùng đến vậy. Dù gì cũng là Tứ công tử lại bị thích sát, nhưng chẳng có ai cứu. Nếu Hoài Ân không mạnh mẽ chỉ sợ chẳng còn mạng.
"Chuyện hôm nay vẫn là xem như không thấy. "
"Chuyện đó Ngươi yên