Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Thiếu gia, Người cũng thay ra y phục, Ta giúp Người hong khô y phục..”
“Không cần đâu..” Hoài Ân nói gì cũng là Nữ nhân, sao có thể cời y phục trước mặt Nam Nhân.
“Nhưng..”
“Huynh không cần lo lắng Ta,..Lát trở về Ta thay y phục cũng chưa muộn, huống hồ ngồi cạnh đống lửa, hơi nóng cũng hong khô phần nào.”
“Vâng..”
Hoài Ân cùng Lâm Nhược Yên dạo không lâu, nhìn thấy sắc trời ảm đạm. Hoài Ân liền đề nghị trở về. Vì bầu trời dầy lúc này chỉ sợ chỉ một lúc nữa thì sẽ có cơn mưa không dứt.
"Thiếu gia xem ra đã có người chờ sẵn" A Hán nhìn xem Hoài Ân.
Mã xa trên đường trở về đi qua hẻm núi thì bị mai phục.A Hán có chút lo lắng, nếu chỉ Hắn và Hoài Ân căn bản không lo gì, nhưng là lo lắng sẽ tổn hại đến Đào Nhi và Quận chúa.
“A Hán, cố gắng phóng mã xa rời khỏi, phía trước một đoạn là cỏ cao khỏi đầu..”
“Đã rõ.”
Hoài Ân lo sợ Người bên trong xe hoảng loạn, liền tiến vào mở trong trấn an." Nhược Yên cứ yên tâm sẽ không sao."
"Ta không sợ...Cẩn thận."Lâm Nhược Yên đã tin tưởng Hoài Ân, nhưng cũng không khỏi lo lắng Hoài Ân bị thương.
"Hảo"
“A Hán, Huynh hộ Đào nhi.”
“Vâng..”
“Đào Nhi cô nương, cách duy nhất lúc này là nhảy khỏi xe, khi ra khỏi xe thì nhớ nằm im dưới đám cỏ lao kia. Sẽ không sao đâu..”
Hoài Ân cầm cương mã, để A Hán cùng Đào nhi rời khỏi xe trước, Đào Nhi không muốn rời, nhưng Nhược Yên đã khuyên,vì vậy mà Đào Nhi chỉ có thể Ngoan ngoãn nghe theo.
“Tiểu Thư nhất định phải cẩn thận, Tống công tử Người đã hứa với Ta là hộ Tiểu thư an toàn.”
“Hảo.”
Nhìn thấy Đào Nhi cùng A Hán đã an toàn rời khỏi, Hoài Ân lúc này mới kéo Lâm Nhược Yên vào lòng, ý định nếu ngã xuống chí ích Nàng cũng không để Nhược Yên bị tổn hại.
“Sợ Không..”
“Không sợ..” Lâm Nhược Yên ngoan ngoãn nép vòa lòng Hoài Ân, tay choàng qua cổ Hoài Ân.
“Hảo…đi thôi.”
Trước khi nhảy khỏi mã xa, Hoài Ân còn cố tình đâm vào mông mã, làm nó phóng nhanh hơn, tránh cho bọn xác thủ biết vụ trí. Hoài Ân cùng Lâm Nhược Yên ngã trên thảm cỏ, chỉ là Hoài Ân lúc này trở thành tấm đệm giúp Lâm Nhược Yên không bị tổn thương.
“Nhược Yên..không sao chứ..”
“Ta không sao..Ân không sao chứ.” Nhược Yên là lo lắng Hoài Ân, vì đỡ cho Nàng mà cả thân thể đều đập xuống đất.
“Không sao…Nhưng là Nhược Yên dự định giữ tư thế như vậy sao.”
Nhược Yên vẫn còn nằm trên Người Hoài Ân,Hoài Ân trong lòng âm thầm nghĩ, Quận chúa chắc hẳn bị dọa ngốc rồi. Lúc nguy cấp thế này còn giữ bình tỉnh hỏi thăm Nàng.
“Ta..” Nhược Yên nhanh chóng rời khỏi tư thế khó xử.
“Suỵt…theo Ta..” Hoài Ân nắm lấy tay Lâm Nhược Yên, chầm chậm từng chút một tiếng vào bãi cỏ lao.
Nhược Yên cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của Hoài Ân, Nàng nhìn Người trước mặt, luôn bảo hộ Nàng. Nàng nội ấm áp vì sự bảo hộ của Hắn, còn có sự an tâm đến kì lạ khi được Hắn bảo hộ vào lòng.
Hoài Ân đưa Lâm Nhược Yên đến đám cỏ lao dầy,phía dưới chân cỏ lao còn có một hố trủng vừa một Người nấp. Hoài Ân nhanh chóng quán sát kỉ một chút, liền bảo Nhược Yên vào trong.
“Nhược Yên, nghe lời Ta. Dù có chuyện gì cũng không được phép tự ý ra ngoài.”
“Ân..Rất nguy hiểm..” Nhược Yên siết chặt tay Hoài Ân không buông.
“Sẽ không..Nhược Yên, Nàng tin tưởng Ta không..”
“Tin..”
“Vậy hãy ngoan ngoãn núp vào, tuyệt đối không được bước ra ngoài. Ta sẽ xử lý hết bọn chúng..Biết không..”
“Ta..”
“Đợi Ta..”
“Hảo…Hứa với Ta, đừng để bị thương..”
“Hảo…Ta hứa với Nàng..”
Hoài Ân sắp xếp ổn thỏa Lâm Nhược Yên,liền rời khỏi. Hoài Ân