Hoài Ân Kỳ Án

mười roi đoạt mệnh


trước sau



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHoài Ân tiến vào nhìn thấy Tống Chấn Xương đang thưởng trà,tuy ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng có thiên mới biết Hắn tức giận thế nào.Vừa nhìn thấy Hoài Ân thì sắc mặt Hắn thay đổi, trở nên một bộ chán ghét ra mặt.

“Phụ Thân, gọi Ta có việc..”

“xoảng…” Tống Chấn Xướng nóng giận tay đang cầm chung trà cũng là quăng bể nát.

“Ngươi rõ hơn Ta đây chẳng phải sao?. Ta còn nghĩ Ngươi biết an phận, không ngờ đến suýt chút nữa hại cả gia gặp chuyện.”

“Ta không rõ ý Phụ thân..Khụ..khụ” Hoài Ân trang một bộ không hiểu.


“Ngươi…Nhị ca của Ngươi nhìn thấy Ngươi đến làm phiền Quận chúa, còn lôi kéo người rời khỏi phủ. Suýt nữa thì gặp nạn, Ngươi còn nói không biết. Ngươi thật làm Ta đây thất vọng.Quận chúa là cục vàng trên tay Lâm Thân Vương nếu có chuyện gì thì Tướng Quân phủ ta sẽ ăn nói thế nào, ngươi muốn cả phủ này mang họa vì ngươi sao".

Hoài Ân tay nắm chặt khuất sau tay áo, nhưng là không nói một lời. Cũng chẳng muốn phân trần.

“Hảo lắm..xem ra có chút khí khái Tống gia, Người đâu đem gia pháp..”Tống Chấn Xương thấy Hoài Ân không những không phản bác, còn là một bộ dạng im lặng.Hắn muốn xem xem Hoài Ân một bộ cứng đầu bao lâu. Ba đứa con trai, đứa nào cũng chẳng ra hổn, càng nghĩ tới Hắn càng tứ giận hơn.

“Qùy xuống..”

“Ta không làm sai, sao phải quỳ..” Hoài Ân trước giờ có thể làm bất cứ điều gì, chỉ có duy nhất không quỳ trước mặt kẻ gây tổn thương Nàng, còn có hãm hại Nàng.

“Hảo lắm…Ta xem Ngươi gượng được bao lâu..” Tống Chấn Xương cầm roi quất mạnh vào Người Hoài Âm, không chút Nương tay. Một roi mà đã như xé cả y phục, lưng gướm huyết.

“Mười roi này nhắc nhở Ngươi, dù cho bản thân là phế vật cũng không được gây ra những chuyện tổn hại đến Tống gia. Nếu một ngày xảy ra chuyện thì tự Ngươi hãy li khai khỏi Tống phủ.” Một lời nói lại một đòn giáng xuống, đến roi thứ mười cả tấm lưng Hoài Ân đều đẫm huyết.

“Phụt..” Hoài Ân phun ra một ngụm huyết, ngã xuống nền đất.

“Người đâu, đưa Tứ thiếu gia trở về biệt viện, trông chừng kỹ. Không cho kẻ nào đến để Tứ thiếu gia dưỡng bệnh.

“Vâng.”

Hạ nhân định chạm vào Hoài Ân thì đã thấy Hoài Ân chầm chậm đứng dậy, bộ dạng yếu ớt, tưởng chừng như người sắp tử. Hoài Ân lê từng bước từng bước chậm rời khỏi. Nhưng ánh mắt Nàng lúc này chính là lãnh hơn cả băng tuyết.


Hoài Ân trở lại, A Hán chính là nhìn máu nơi khóe môi Hoài Ân còn động lại. "Thiếu gia.."

"Ta không sao " Hoài Ân lau đi máu trên khóe miệng.

A Hán nhìn thấy phía sau lưng đều bị nhiễm đẫm huyết, liền nhăn mi định tiến đến đỡ lấy Hoài Ân. Nhưng là Hoài Ân một mực muốn ở một mình. A Hán chỉ đành bên ngoài hộ. Trong lòng A Hán lửa giận ngút trời, Tống Chấn Xương rõ biết Thiếu gia thân thể yếu nhược, lại ra tay mạnh như vậy. nếu thật sự bệnh thì chỉ sợ là những roi này muốn đoạt mệnh đi.

Hoài Ân tay nhẹ sờ lên mặt môi Hoài Ân không khỏi kéo lên một nụ cười quỷ dị ."Tống Chân Xương mười roi này của Ngươi chính xác là lấy đi mệnh đứa con yếu đuối của Ngươi...ha...ha.Cả Tống gia các người chính là mang nợ Mẫu Thân cùng ta, nợ máu ta sẽ đòi...các người thiếu ta một ta sẽ bắt các người trả lại gấp ngàn...."

"Phụ Thân người xem Tứ Đệ hắn gây họa như vậy người chỉ xử

hắn như thế còn là quá nhẹ." Tống Hoài Thái vừa dùng thiện vừa nói.

"Phụ Thân Nhị ca nói không sai, xử như vậy còn nhẹ...nếu lỡ như Quận chúa có chuyện thật thì biết làm sao." Tống Hồng Tú cũng là thêm lời.

Tống Chấn Xương buông đũa thật mạnh nhìn cả hai."Các ngươi đấy, Tống Hoài Ân, hay bất cứ kẻ nào dám làm tổn thất đến thanh danh của Tống gia thì Ta sẽ không Nương tay. Còn Tú nhi, đợi khi qua sinh thần của Trưởng Công chúa thì Ngươi cũng nhanh chóng thành thân cùng Lưu gia. Đừng để Ta đây mất mặt. "

"Lão gia người nói vậy là không đúng rồi, ba huynh đệ bọn chúng dù gì cũng là thân phận cao quý hơn hắn, một kẻ do tiểu thiếp thấp hèn sinh sao có thể sánh ngang bảo bối của chúng ta...Lão Gia người đừng quên Phong nhi là trưởng tử, hơn nữa sau này sẽ nối nghiệp người..Chuyện lần trước dạy dỗ như vậy cũng đủ rồi. Chẳng phải sắp tới sinh thần Trưởng công chúa sao?. Vẫn là cho Phong nhi trở lại, không lại bỏ cơ hội hiếm có.."

Đại Nương chính là ỷ gia thế hiển hách, nên có thể nói Tống Chấn Xương chính là sợ vị chính thê này, dù Đại nương làm chuyện đáng tội Tống Chấn Xương cũng là nhắm mắt cho qua, hơn nữa chính là nghe lời hết mực. Tống Chấn Xương dù không cam lòng nhưng là vì tiền đồ nên nhân nhượng.

"Nếu trong quân danh hối cãi tốt, Ta tự động cho vê,thôi được rồi chuyện này bỏ qua đi...dùng cơm".

“Nhược Yên, từ giờ chúng Ta chính là mỗi Người có con đường đi của riêng mình. Nàng là Quận chúa của Nàng, Ta là Tứ Công tử phế vật của Tống phủ, Chúng Ta từ nay đừng gặp nhau nữa. Nàng cũng hãy quên những gì chúng Ta cùng trãi qua..” Lâm Nhược Yên trong mộng, nghe những lời của Hoài Ân văng vẳng bên tai. Hắn nói Nàng từ nay cùng Hắn không can hệ, còn chẳng muốn gặp lại. Nàng cố đuổi theo nhưng càng đuổi càng xa.


“Ân..” Lâm Nhược Yên giất mình tỉnh lại, khóe mắt Nàng đã ướt nhòe lệ.

“Tiểu Thư, Người cuối cùng cũng tỉnh lại. Thật làm Ta lo lắng..” Đào nhi đang bưng thao nước ấm, thấy Lâm Nhược Yên tỉnh liền vui mừng tiến đến. Nhưng là Nàng phát hiện thần sắc Lâm Nhược Yên không đúng,khóe mắt lại còn có lệ.

“Tiểu Thư, Người không sao chứ. Có phải chuyện sát thủ hành thích dọa Người không..”

“Đào Nhi..Ân đâu..”

“Tiểu Thư Người nói ai…Ta không hiểu..”

“Tống Hoài Ân.. Hắn thế nào?.”

“Tiểu thư, chuyện này Ta không biết. Lúc A Hán dẫn Ta đến đấy thì đã không thấy Tứ Công tử ở.”

“Hắn không phải có chuyện gì đi..Không được, Ta phải đến Tống phủ..” Nhược Yên vội vàng xuống giường, nhưng là Nàng cảm thấy choáng váng, chưa bước được mấy bước đã khụy xuống.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện