Hoài Ân Kỳ Án

nhớ người


trước sau



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânVương gia, Quận chúa..chờ một lúc..Ta vào xem sao..”

“Không cần đâu..cùng vào đi..” Lâm Thân Vương không muốn để Nhược Yên đứng lâu, liền đây cửa bước vào.

“Người đâu..” Lâm Thân Vương nhìn chung quanh, nhưng chẳng thấy ai.

“Ta cho Người đến hỏi xem xem..” Tống Chấn Xương lập tức cho gọi bọn nô tài đến.

“Bẩm Tướng quân, bọn thuộc hạ không rõ. Nhưng chỉ biết hôm Vương Gia đưa Tứ Thiếu gia rời khỏi, thì không lâu sau đó Người hầu của Tứ Thiếu gia cũng là rời khỏi. Từ hôm đó đã không thấy trở lại..”

“Chuyện này..” Tống Chấn Xương có chút không rõ làm sao.

“Yên Nhi, Người không ở..” Lâm Thân Vương có thể tưởng tượng được khuôn mặt thất vọng của ái nữ.

“Ta muốn ở lại đây một lúc..Phụ Vương có được không?.”

“Hảo…Tống Đại nhân cứ lo chuyện của ngài..” Lâm Thân Vương cưng chiều nhất là nữ nhi, đương nhiên bằng lòng. Chỉ là ánh mắt cha con Tống Chân Xương làm Lâm Thân Vương cảm thấy rất khó chịu.

“Vâng..Vương gia muốn ở lại bao lâu cứ việc…Ta xin cáo lui..” Tống Chấn Xương liền lập tức cút khỏi.


Lâm Nhược Yên tiến vào thư phòng Hoài Ân, Nàng thấy bức tranh được treo. Bức tranh họa Nàng hôm ấy đã bị Nàng hủy. Bức này chắc Hẳn Hoài Ân đã vẽ lại. Vì ánh mắt trong tranh lúc này đượm buồn, không còn vẻ vui tươi.

“Tên tiểu tử này cũng thật có tài…” Lâm Thân Vương bắt đầu thưởng thức Hoài Ân,liệu có thật vô dụng như lời đồn.

“Phụ Vương…Ân liệu có trở lại…”

“Tất nhiên sẽ trở lại..Yên nhi, đây là nhà của Hắn.Hắn có thể đi đâu.”

“Chỉ sợ…” Nhược Yên là lo lắng Hoài Ân thật sự không trở về, sẽ không trở về gặp Nàng.

“Yên Nhi..Phụ Vương chắc chắn với Ngươi, dù là chân trời góc biển. Tên tiểu tử đó dù trốn ngõ ngách nào Ta cũng sẽ tìm ra.”

“Phụ Vương…Đa tạ Người..”

“Nữ nhi ngốc của Ta..Sức khỏe Ngươi còn rất yếu, chúng Ta trở về thôi. Phụ Vương sẽ cho Người nghe ngóng. Khi nào Hắn trở lại sẽ lập tức báo cáo..”

“Vâng..” Nhược Yên cuộn lấy bức tranh đem đi, Nàng sẽ chờ.Chờ Hoài Ân trở lại tìm Nàng.

Hoài Ân từ lúc rời khỏi phủ Thân Vương cũng không trở về Tống Phủ, trời lúc này đổ mưa tầm tả, Hoài Ân cứ thế mà đi, chẳng biết ngất đi lúc nào. Đến lúc tỉnh lại đã thấy bản thân một thân y phục sạch sẽ.

“Thiếu gia Người tỉnh rồi.”

“A Hán, sao Huynh lại ở đây..Còn y phục trên Người Ta..”

“Là Ta nhờ Người thay hộ…”

“Huynh đã biết..”

“Xin lỗi thiếu gia, Ta lo cho Người nên đã âm thầm theo sau. Lúc đó lại tình cờ nghe được. Ta không cố ý..”

“Ta không trách Huynh..”

“Phải rồi..sao Ta lại ở đây..”

“Hôm Thiếu gia từ Phủ Thân Vương trở ra, Người chính là như phát điên rồi, vì vậy mà Ta một đường đuổi theo, lúc ấy Thiếu gia điên tiếc làm tổn thương bản thân, Ta bất đắc dĩ phải đánh ngất Người.”

“A Hán đa tạ Huynh..”


“Thiếu gia chúng Ta là Huynh đệ mà.”

“Hảo…Huynh đệ.”

“Thiếu gia, là Ta tự ý đưa Người đến đây..”

“Ta biết,Huynh là lo sợ Phủ Thân Vương còn có Tống gia ra tay với Ta.”

“Vâng..Giờ Người đã hồi phục, vậy có muốn trở về..”

“Ta trở về đó để làm gì…Ta nghĩ thời gian này nên tĩnh tâm lại, còn có sắp đến ngày trăng tròn. Vẫn cần chúng Ta đi điều tra một chút.”

“Thiếu gia là muốn điều tra thế nào..”

“Tùy

vậy..sắm một chiếc mã xa khác..Huynh cũng nên cãi trang một chút.”

“Vâng.”

Hoài Ân cùng A Hán cứ tùy tiện mà đi, nói là tùy tiện. Nhưng là dựa vào Hàn Long kiếm mà đi. Hoài Ân đã tháo đi mặt nạ bạc, thay vào đó là mũ che mạng. Còn A Hán cũng cải trang đến mức Người khác không nhận ra.

“Thiếu gia…Phía trước là hướng đi đến Vân sơn tự.”

“Hảo…tiếp tục đi..”

“Vâng.”

Mã xa Hoài Ân đi được một lúc thì bên trong mã xa, Hoài Ân cảm nhận Hàn Long run lên không ngừng.Hoài Ân cho A Hán dừng mã xa, cả hai cứ im lặng đợi..

“Thiếu gia…quanh đây mười dặm đều là vắng vẻ, sao Nhẫm Huyết Đao lại xuất hiện ở gần đây”.

“Ta cũng là tò mò..Trăng vẫn chưa tròn, ít nhất tới ba ngày nữa mới đến trăng tròn. Hắn xuất hiện ở đây chắc hẳn là có lý do rồi. Cứ đợi một lúc.”

“Hảo..”

Hoài Ân cùng A Hán đợi một lúc lâu, đúng là phía xa xuất hiện đoàn Người. Nhìn quân phục đều là binh sĩ, hơn nữa cấp bậc không phải thấp. giáp chiến có trên hai mươi đến ba mươi tên, còn lại có hơn trăm binh. Đoàn binh sĩ hộ tống mã xa..Nhìn thôi cũng biết bên trong là nhân vật không tầm thường.

“Thiếu gia..Xem ra bọn Người đang đến thân phận không tầm thường..”


“Cách đây mười dặm, có một khách điếm.Chúng Ta đến đó trước đi.”

“Thiếu gia lỡ như..”

“Tên đó không còn ở đây nữa, xem ra Hắn chỉ đến xem xét một chút.”

“Vâng..” A Hán lập tức phi mã xa rời khỏi.

“Khách quan mời vào..”Tiểu Nhị nhanh chóng chạy đến, Hắn chính là tò mò muốn nhìn Hoài Ân, nhưng đã bị nón che đi nhan.

“Nhìn gì mà nhìn…Mau chuẩn bị cho bọn Ta hai phòng thượng hạng.Còn có đem thức ăn lên.”A Hán nhìn tên Tiểu nhị không biết điều liền quát.

“Vâng..khách quan mời..” Tiểu Nhị nhìn sang A Hán, bộ mặt xấu xí, lại còn hung tợn. Hắn nhanh chóng đi sắp sếp.

“Thiếu gia…”

“Hảo..”

“Thiếu gia, Ta cố tình chọn vị trí dễ quan khán..”

“Hảo…Hao tổn tâm trí Huynh rồi.”

“Nào có…”

Hoài Ân cùng A Hán ngồi chờ không lâu thì đã thấy đoàn Người kia dừng lại nơi khách điếm. Lúc này mới có thể nhìn rõ kẻ dẫn đầu là ai. Hoài Ân lại chăm chú vào mã xa, bên trong mã xa xem ra là nhân vật không tầm thường. Là Vương tôn công tử, hay thiên kim thừa tướng..hay là Công chúa.

“Thiếu gia đúng là thật xảo…chẳng phải nói Tống Hoài Phong đã bị đưa vào quân doanh. Nhưng hiện tại xem ra Hắn cũng rất được coi trọng.”

“Nhẫm Huyết rốt cuộc nhắm vào kẻ nào..Ta thật sự rất hiếu kỳ.”





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện