Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLúc đánh nhau Nàng không để ý kĩ, Nữ nhân này mắt phượng, mi cong lại rất dày.còn có đôi mày làm tăng thêm anh khí, Chiếc mũi cao tinh tế, còn có đôi môi thật là câu nhân.Nữ nhân này so với Nàng cũng là tuyệt diễm khuynh thành. Nàng Ta là Nam nhân hay nữ nhân đều là thuộc hàng yêu nghiệt.Chỉ có điều Nữ nhân này quái lạ, sao lại phân nữa cùng phân nữa không đồng nhất. Nữ nhân suy nghĩ trong lòng loạn một đoàn.
“Ta đang nghĩ gì vậy?. Sao tự nhiên lại đối với Nữ nhân..”.
“Tiểu thư, Người đã tẩy xong sao, Thuộc hạ vào đem mộc dũng ra..”
“Không cần..Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Hai nữ nhân canh ngoài cửa nhìn nhau, bọn họ không rõ là Chủ tử hôm nay có chuyện gì. Nhưng là không dám mở lời, chỉ có thể ngoan ngoãn phía ngoài canh gác.
Hai thân thể chồng lên nhau, cũng may là khi Hoài Ân ngất đi đã nắm lấy tấm mành kéo, làm cho tấm mành đắp lên cả hai, nếu không chỉ sợ đêm nay chính là một đêm thoáng mát vô cùng.
Nữ nhân dựa vào chút ánh trăng soi qua cửa sổ ngắm nhìn Người đang sát bên Nàng. Nàng cảm thấy thật kì lạ, Nàng không những không chán ghét, còn cảm thấy Nữ nhân này làm Nàng an tâm. Chỉ có điều cả hai gần sát đến nổi Nàng cả Người tuy bị điểm huyệt nhưng vẫn ẩn đỏ lên vì xấu hổ.
“Hảo lắm Nữ nhân, xong vào phòng Ta, còn là ngủ trên giường Ta.. Đợi Ta giải huyệt thì Ngươi biết tay.” Chỉ là huyệt Hoài Ân điểm canh giờ chính là dài hơn Người khác. Chẳng biết bao lâu, hai hơi thở hòa quyện vào nhau, đêm tuy dài, nhưng an ổn lạ kỳ…
Hoài Ân tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn hãy còn chưa sáng. Duc đã hồi phục một ít sức lực, nhưng đôi mắt vẫn rất mờ. Nàng cảm nhận Nữ Nhân nằm dưới thân, hơi thở điều đặn.Nàng cảm nhận được Nàng và Nữ nhân này chính là tiếp xúc thân mật. Hoài Ânc cảm thấy mặt cũng sắp phát sốt, do mê dược kia mà mắt Nàng mờ đi,không thấy rõ mặt Nữ Nhân, Hoài Ân chầm chậm tiến khỏi giường, không quên đắp chăn lại cho Nữ Nhân. Nàng nhanh chóng tìm lấy y phục, liền phi thân ra cửa sổ.
Nàng không trở lại Khách điếm, mà rời khỏi đó một đoạn xa. Nàng liền dùng chiếc còi thỏi lên ba tiếng. Lập tức trên bầu trời đêm xuất hiện một con Điêu. Nó đáp xuống cánh tay của Hoài Ân.
“Tiểu Hắc..Mau tìm A Hán.” Nhận được chỉ thị Tiểu Hắc liền nhanh chóng bay đi.
A Hán cả đêm đều lo lắng, nhưng nghe lời Hoài Ân mà chỉ ở lại trong phòng. Đột nhiên bên ngoài cửa sổ tiếng kêu của Tiểu Hắc vang lên. A Hán nhận ra, liền mở lấy cửa sổ. Nhìn thấy đúng là Tiểu Hắc, A Hán liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi khách điếm trước khi trời sáng.
A Hán đánh mã xa theo Tiểu Hắc, không lâu sau liền đến chỗ Hoài Ân, A Hán nhìn thấy Hoài Ân tựa cây cổ thụ, A Hán lo lắng tiến đến. Tiểu Hắc cũng đáp xuống bên cạnh Hoài Ân.
“Thiếu gia, Người sao vậy.”
“Ta không sao, chỉ là bất cẩn trúng phải mê dược.”
“Mê dược.”
“A Hán, Huynh lập tức lấy giấy viết thư, gửi cho Tạ Dĩ Dĩ. Bảo Hắn lập tức tìm thuốc giải dược đến.”
“Thiếu gia, Người nói là mê dược sao lại..Mắt Người..”
“Loại mê dược này tác dụng lâu hơn Ta nghỉ. Nếu là Tạ Dĩ Dĩ, Hắn sẽ có thuốc giải nhanh chóng.”
“Ta lập tức viết thư ngay..Thiếu gia, y phục của Người.” A Hán nhìn y