Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Thiếu gia, Sư phụ Ta nói chỉ cần qua hai ngày thì tự động sẽ hồi phục..”
“Hảo…Loại Uyển Nhuyễn Hương nãy cũng quá tà đi. Đợi khi trở về, cho Người điều tra, diệt sạch hết chúng. Để lại chính là gây họa.”
“Thiếu gia nói phải..”
“Wow..” Đông Tử không khỏi cảm tháng.
“Wow..Ngươi lại làm sao..” Hoài Ân nghe Đông Tử cảm thán cũng không ngạc nhiên. Tên Tiểu tử này bình thường nghĩ đủ chủ ý, lại còn nói chuyện lung tung.
“Thiếu gia, Ta thật sự thấy Thần tiên sao?..Mà còn là thần tiên Tỷ Tỷ..”
“Thần tiên Tỷ Tỷ..” Hoài Ân nghe Đông Tử nói,lại lắng nghe âm thanh có Người tiến đến. Chắc chắn không phải A Hán, bước đi của ba người đều là nhẹ nhàng.
“Phải, Thần tiên Tỷ Tỷ đang đến chỗ chúng Ta..”
“Đông Tử..Chúng Ta trở vào thôi.” Hoài Ân là lo lắng gặp rắc rối, Người đi đến không biết là ai, nhưng rõ ràng cho Hoài Ân dự cảm không hảo.
“Thiếu gia…Vẫn còn sớm..”
“Sớm..Ngươi không đi thì Ta tự đi..” Hoài Ân liền vội đứng dậy, chỉ là không nghĩ đến vừa đi mấy bước thì đã nghe tiếng rút kiếm.
“Thiếu gia Ta không phải cố ý đụng vào các vị Tỷ Tỷ đâu..” Đông Tử thấy hai nữ nhân đi bên cạnh rút kiếm chắn trước mặt Hoài Ân.
“Hai Ngươi không cần khẩn trương vậy..”
“Tiểu Thư, Hắn suýt nữa đụng trúng Người.Lại còn không nói xin lỗi..” Tiêu Nguyệt khó chịu nhìn kẻ trước mặt.
“Thiếu gia..Ta là không cố ý, Các vị Tỷ tỷ..Mạo phạm rồi.” Đông Tử kéo lấy vạt áo Hoài Ân lui lại. Hắn trong lòng thầm cầu khẩn đừng có xung đột gì không nên. Nếu không, tuy Thiếu gia không nói bây giờ nhưng trở về chắc chắn sẽ nhận phạt đủ.
“Thiếu gia Ta không thể nói, cũng không nhìn thấy…Mong các Tỷ Tỷ bỏ qua..”
“Không nói..không thấy..” Phương Hoa nhìn dò xét.
Hoài Ân cũng có chút tán thưởng Đông Tử lanh lẹ, nếu Hắn không tìm ra lý do thì lúc này chắc Hẳn khó giải quyết. Hoài Ân làm một đạo cung kính.
“Thật sự là không thấy..” Tiêu Nguyệt thu lại kiếm.
“Vậy không dám làm phiền các vị Tỷ Tỷ nữa..Ta đưa Thiếu gia nhà Ta trở về”. Đông Tử trong lòng oán than, Nữ nhân xinh đẹp thì đúng là tính tình không hảo, đụng chút là rút kiếm,đòi chém đòi giết.
“Xin dừng bước..Vị Công tử đây, chúng Ta có từng gặp qua sao.”
Hoài Ân nghe Nữ nhân cất tiếng hỏi, làm Nàng có chút giật mình. Giọng nói có chút quen thuộc. Nhưng Nàng không nhớ đã nghe ở đâu, Nàng lại nghĩ đến Nữ nhân hôm nọ, có chút cứng người. Nhưng Nàng nghĩ chắc chắn không trùng hợp đến thế. Mà nếu là Nữ Nhân đó đánh chết cũng không thừa nhận quen biết hay đã gặp. Hoài Ân vội lắc đầu, ra hiệu tay cho Đông Tử nhanh chóng rời khỏi.
Chỉ là không được vài bước thì đã xuất hiện thích khách. Đông Tử vội hộ Hoài Ân. Hai Nữ Nhân kia cũng là rút kiếm bảo vệ Tiểu Thư của các Nàng.Thích khách tấn công, chỉ có Đông Tử cùng hai nữ hộ vệ kia chiến đấu, còn Hoài Ân cùng Nữ nhân đứng cạnh nhau.
Hoài Ân không chút sợ hãi, điều này làm Nữ Nhân không khỏi đánh giá cùng nghi ngờ. Hoài Ân yên lặng, nhưng là tập trung lắng nghe. Có tổng cộng mười tên thích khách. Chỉ là điều này làm Nàng có chút không thông, sao bọn chúng lại nhắm đến..Không phải nhắm đến Nàng, mà nhắm đến Nữ Nhân bên cạnh.
Đang suy nghĩ,