Hoài Ân Kỳ Án

sắt diện


trước sau



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Các Ngươi cũng lui ra đi..”

“Tiểu thư..” Tiêu Nguyệt muốn nói thêm, đã bị Phương Hoa lôi ra bên ngoài.

“Cởi y phục được rồi…” Giọng Nữ nhân vang lên.

“Hảo…Phiền Tiểu thư rồi..” Hoài Ân nếu tháo đi mặt nạ chỉ sợ sẽ đỏ cả mặt, Nàng chính là không nghĩ trước mặt Nam nhân cởi áo. Nhưng là Nữ nhân trước mặt làm Nàng không được tự nhiên, cảm giác chính là xấu hổ quá đi mất..

Không chỉ trong lòng Hoài Ân ngập tràn bão tố ngượng ngùng. Mà Nữ nhân lúc này chính là đều đỏ cả mặt, chỉ là Nàng đã che mạng lại, nhưng tai lại đỏ ửng. Nàng vừa hiếu kì, cũng là vừa lo sợ bản thân nhận sai..

Hoài Ân chầm chậm cởi đi y phục, Nàng cũng không phải cởi hết, chỉ là thoát cánh tay bị thương khỏi y phục, lộ ra phân nữa lưng trần. Nàng nghĩ nghĩ cũng chỉ có một nguyên nhân, Nữ nhân này là biết y thuật, nếu không cũng không tận tình với Người như Nàng. Biết Nàng như vậy vẫn còn đủ kiên nhẫn băng bó..

Nữ Nhân nhìn phân nửa lưng Hoài Ân lộ ra, Nàng chính là chú ý hỏm vai, trong mắt Nàng sâu thẳm, làm Người khác khó nhận ra. Nàng lại nhìn phía sau lưng, ẩn hiện chằn chịt vết roi. Có thể thấy bị vết roi này chính là lực đạo không hề nhẹ, nếu không thì dù đã lành phần nào nhưng không khỏi có chút đáng sợ.

Nữ Nhân tay không tự chủ chạm đến vết sẹo sau lưng Hoài Ân, Hoài Ân có chút cứng nhắc, chính là cái cảm giác bàn tay Nữ Nhân còn mịn hơn bất cứ thứ gì, vừa mềm mại lại dịu dàng…


“Vết thương trên lưng Ngươi…” Nữ Nhân dâng lên cảm xúc kì lạ, Nàng là cảm thấy đau lòng thay Người trước mắt. Phải biết rằng có bao nhiêu đau đớn khi nhận những vết roi này. Nàng chưa từng bị, Nhưng một nhát kiếm có khi còn thống khoái hơn là cảm nhận từng vệt roi đánh đến xé thịt, lại cứ lặp đi lặp lại, từng đợt từng đợt chồng chéo lên nhau.

“Là vết thương cũ…Tiểu Thư, Ta là vết thương ở tay..”

“Xin lỗi..”

“Sao Người phải xin lỗi Ta…Nếu là chuyện vì Người đỡ một nhát kiếm thì không cần,đó chỉ là tình cờ.”

“Tình cờ…ý Ngươi là không phải cố ý cứu Ta, mà là vô ý. Lại trở thành cứu sao..”

“Ta không thấy rõ, lại không võ công…Nếu nói là thật sự có ý cứu, Tiểu thư Ngươi tin sao..”

“Tin hay không..Thì Ngươi cũng vì Ta bị thương. Xem như Ta nợ Ngươi.”

“Lúc đầu Ta còn nghĩ Tiểu thư có thể học qua y lý, cùng băng bó…nhưng nhìn kiểu này thế nào là giống vừa học xong.”

“Vậy Ngươi phải cảm thấy may mắn khi là Người đầu tiên được Ta chăm sóc.”

“Phải..rất vinh hạnh rồi. Chỉ là Ta lại cảm thấy mình thành chuột bạch.”

“Ngươi..” Nữ Nhân chính là bị Hoài Ân cấp chọc tức, Nàng có lòng tốt quan tâm, lại bị nghĩ thành kẻ ác.

“Dù sao cũng đa tạ Tiểu thư, Ta phải trở về..”

“Hảo..Ta cho Người đưa Ngươi về..”

“Không nhọc lòng Tiểu thư..Ta còn có hộ vệ .”

“Tống Hoài Ân..”


Hoài Ân đứng dậy, xoay Người bước đi, nhưng là bị Nữ nhân gọi tên liền là bất giác đứng lại. Nàng không phải ghét Nữ nhân, chỉ là nghe đến Họ Tống lại cảm thấy khó chịu.

“Tiểu Thư còn chuyện gì sao?”.

“Ngươi không tò mò Ta là ai, còn có danh tính..”

“Ta và Tiểu thư chỉ giống như bèo nước, hà tất phải hỏi tên. Hôm nay gặp, ngày mai cũng là mỗi Người mỗi

hướng. Không biết tên họ, không cần phải hiểu rõ…”

“Ngươi…”

“Nếu không còn gì, Ta xin phép cáo lui.” Hoài Ân bước khỏi phòng, Đông Tử nhanh chóng chạy đến, đưa Hoài Ân rời đi.

“Nếu Ta nói cùng Ngươi rất có duyên thì sao..” Nữ nhân muốn nói câu nói này, chỉ là nhìn thái độ Hoài Ân chính là một bộ không muốn dây dưa.

“Tiểu thư, Tiêu Nguyệt mạo muội. Sao Người lại quan tâm tới vị Tống Công tử , còn dùng Kim san dược quý hiếm trị thương.”

“Từ lúc nào chuyện Ta quan tâm ai cũng đến lượt các Ngươi quản.”

“Thuộc hạ không dám..chỉ là lo sợ Tiểu thư bị Người che mắt. Vị Tống công tử này chỉ sợ là biết thân phận của Người lại dây dưa không dứt.

“Dây dưa không dứt”. Nữ nhân ánh mắt đầy ý cười. Lời nói của Tiêu Nguyệt nhắc nhở Nàng, càng muốn không liên quan thì Nàng càng phải làm Hắn có liên quan.

“Hạo Tuyết..Ngươi cho Người điều tra tin tức về Tứ công tử của Tống gia. Một chút cũng không bỏ sót.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Hạo Tuyết trong bóng tối xuất hiện, lại nhanh chóng li khai.

“Tiểu thư..” Tiêu Nguyệt còn muốn nói, nhưng là Phương Hoa đã nhắc nhở. Chỉ có thể im lặng.

“Ta biết các Ngươi lo lắng gì. Chỉ là chuyện Ta làm Ta tự biết có chừng mực.”

“Thuộc hạ đã rõ.”


Hoài Ân trở về phòng, lòng âm thầm thở phào. Nữ nhân đó nghĩ kỹ cũng không đáng sợ, chỉ là thân phận Nàng Ta chắc chắn đặc biệt. Ngày mai, qua ngày mai thì phải nhanh chóng tránh mặt. Nàng là muốn tránh phiền phức, còn có không nghĩ đến sẽ tiếp tục có liên quan gì đến Tống phủ.

“Ra đi..”

“Sư phụ..”Đông Tử nhìn thấy Tạ Dĩ Dĩ liền vui mừng chạy đến.

“Đừng có mà ôm..” Tạ Dĩ Dĩ lấy tay chặn lấy đầu Đông Tử một bộ dạng giả vờ ghét bỏ.

“Thiếu gia..”

“Thiếu gia, tay Người sao lại..” A Hán lo lắng nhìn vết huyết đọng trên y phục, lại còn rách một đường, rõ ràng do kiếm.

“Không gì…Không cần trách tên tiểu tử này, Hắn chỉ là muốn giúp Ta khuây khỏa. Không nghĩ xảo vậy gặp thích khách. Nói chuyện chính, Tân Nương tử vẫn bình an sao.”

“Vẫn bình an, có Ta cùng Tạ Dĩ Dĩ, thiết nghĩ bọn chúng có trăm tên cũng không là.” A Hán tự tin đạo.

“Kế điệu hổ ly sơn của chúng đúng là không tồi. Thiết nghĩ thất thủ lần này, ngày mai là cơ hội cuối cùng, chỉ sợ Liệt Quả sẽ xuất hiện. Phải rồi, tin tức điều tra về Liệt Quả thế nào?.”

“Đã điều tra được, hiện nay nổi lên một tà giáo, gọi là Sắt Diện. Chỉ là Tà giáo này đặc biệt bí mật.” Tạ Dĩ Dĩ nhanh chóng thuật tin tức.

“Sắt Diện, cái tên cũng thú vị thật. Liệt Quả đeo mặt nạ sắt, phái lại có tên như vậy. Còn điều tra được thêm gì sao.”





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện