Chương 2: Đệ tử xuất kích
Nào có chuyện người làm vợ cho động vật? Cho dù là kẻ ngốc thì cũng biết nên chọn như thế Hơn nữa bên ngoài có bao nhiêu anh đẹp trai, sao tôi có thể gả con rắn? Tôi lập tức chọn con đường thứ nhất, nói với con rắn: “Vậy thì tôi chọn làm đệ tử xuất mã của ngài, giúp đỡ ngài tu hành, chỉ cần ngài đừng làm hại nhà tôi là được.”
Giống như biết tôi suy nghĩ gì, con rắn nhướng mày hừ một tiếng: “Cô đừng có ghét bỏ ta, gả cho ta sau này cô sẽ được hưởng phúc, nhưng nếu cô đã chọn làm đệ tử xuất mã thì đừng hối hận.”
“Không hối hận không hối hận.” Tôi nhanh chóng dập đầu tạ ơn Anh Cô, nhưng Anh Cô không hồi phục mà ngã xuống đất, mắt trợn phát mới dần dần hồi phục lại.
Tôi đỡ Anh Cô dậy, Anh Cô xoa eo, giọng điệu bình thản nói với tôi: “Làm gì không tốt, càng muốn làm đệ tử xuất mã.”
“Tại sao không thể? Tốt hơn là gả cho một con rắn”
“Tại sao ư? Bởi vì chồng tôi chính là bị tôi khắc chết, hơn nữa thứ đó cũng chẳng tốt lành gì đâu, sau này cô tha hồ mà chịu khổ.”
Tôi còn cảm thấy mình rất thông minh, chọn làm đệ tử xuất mã của con rắn kia, nhưng Anh Cô nói vậy, tôi lại hoảng sợ: “Vậy thì tôi nên chọn thế nào? Tôi còn có thể đổi ý sao?”
“Đương nhiên không thể, thứ này rất cứng đầu, đã hứa thì phải thực hiện được. Thôi, sau này xem duyên phận của cô đi.” Anh Cô nói rồi lấy giấy đỏ bút mực từ trong phòng ra, chấm bút lông vào mực nước rồi viết mấy chữ to trên giấy: “Liễu Tiên Thái Gia”.
Sau đó đưa tờ giấy còn chưa khô nét mực cho ta, nói với ta: “ Tên thật của cậu ta là Liễu Long Đình, trước kia tu luyện dưới núi Trường Bạch, trong nhà có năm anh chị em, cậu ta đứng thứ ba. Cô về nhà dán cái này trong nhà, dâng hương xong thì cậu ta chính là xuất mã tiên, cô chính là đệ tử của cậu ta. Sau này cô đều phải một lòng hướng về cái thiện, đừng bị tà tham mê hoặc, không thì ai cũng sẽ không có kết cục tốt.”
Chỉ cần rắn kia chịu buông tha tôi, muốn tôi làm gì cũng được. Tôi vội vàng hứa với Anh Cô, sau này chúng tôi nhất định sẽ làm người tốt, không mong hồi báo.
Khi cùng bà nội về nhà đã là buổi tối. Tôi dọn một căn phòng cho khách duy nhất trong nhà, dán tờ giấy viết “Liễu Tiên Thái Gia” theo cách nói của Anh Cô trên tường, sau đó mang theo đồ cúng. Nói thật ta còn rất khẩn trương, chỉ cần nghĩ tới sau này mỗi ngày đều phải giao tiếp với một con rắn, trong lòng tôi lại hoảng hốt.
Khi tôi cắm cây khói vào lư hương nghi ngút khói vào lư hương rồi vái ba lạy, một trận sương mù nổi lên trong phòng. Tôi thoáng thấy một con rắn trắng còn to hơn cả đùi tôi uốn lượn bò ra từ dưới bàn thờ. Con rắn bắt đầu rớt da, biến thành đầu của một người đàn ông, sau đó dần dần tới thân thể, tới đuôi, khoảng năm sáu phút sau, một người đàn ông mặc đồ trắng quỳ trên mặt đất, chưa đầy 30 tuổi, thân thể cao gầy, gương mặt còn rất đẹp.
Thấy anh ta coi như đẹp mắt, cản giác ghê tởm vì bị rắn làm nhục cũng giảm bớt, vì thế tôi hỏi anh ta: “Anh là Liễu Long Đình hả?
Liễu Long Đình liếc nhìn tôi, lười trả lời mà nói thắng với tôi: “Từ hôm nay trở đi, quan hệ giữa chúng ta đã được xác định, chỉ cần tôi tu thành chính quả thì ân oán giữa chúng ta xóa bỏ.”
Thừa dịp này, tôi nhanh chóng lấy lòng Liễu Long Đình: “Đó là chắc chắn, sau này đại tiên nhất định sẽ oai phong một cõi, đứng trên vạn người. Nhưng còn thai nhi trong bụng tôi thì sao? Khi nào đại tiên mới rảnh lấy ra cho tôi?”
Tôi cho rằng đã đồng ý với điều kiện của Liễu Long Đình thì anh ta sẽ trừ bỏ thai rắn trong bụng tôi. Không ngờ nghe vậy, Liễu Long Đình bỗng quay người, nở nụ cười âm tà: “Trong bụng của cô là con cháu đời sau của ta, chờ đến thời hạn, đương nhiên sẽ đi ra.”
Thôi bỏ đi! Tôi lập tức nổi giận, Anh Cô nói tới thời hạn, tôi sẽ bị bầy rắn này cắn rách bụng, nói cho cùng thì con rắn chết tiệt này vẫn không chịu buông tha cho tôi.
“Nhưng đại tiên đã nói chỉ cần tôi chịu cung phụng ngài thì ngài sẽ bỏ qua cho tôi mà?!”
Liễu Long Đình lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu tôi không tha cho cô thì cô đã sớm bị bầy con tôi cắn chết. Đúng rồi, ngày mai sẽ có người tới tìm cô, trong nhà người đó không sạch sẽ, đây