Khi chúng tôi tới khu Hoài Nhu thì đã sắp tới 12 giờ trưa. May mà Diêu Lê Na có vẻ khá thân với Vương Toàn nên đã chuẩn bị đầy đủ giúp cậu ta, bánh ngọt đã mua, đồ ăn cũng đã gọi. Song khi thấy Liễu Long Đình cùng tôi đến đây, ánh mắt Diêu Lê Na hơi kinh hãi, lập tức nở nụ cười nói tôi đi đâu cũng luyến tiếc bạn trai, sau này con đường bạn bè của chúng tôi sắp đi đến cuối rồi.
Tôi nói đùa với Diêu Lê Na mấy câu. Chủ quán thấy Vương Toàn bị thương, người chồng lập tức lấy hòm y tế băng bó cho Vương Toàn để đề phòng nhiễm trùng, hơn nữa hỏi chúng tôi buổi trưa ăn cơm xong thì dự tính làm gì?
Hầu hết bạn bè trong lớp đều đến đây, có người nói hát karaoke, có người nói câu cá, có người nói tới lúc đó rồi tính. Chung quy vùng này đều coi như nông gia nhạc, khu du lịch gì đó, muốn chơi gì thì chơi.
“Nếu các cậu muốn câu cá thì sau núi có đập chứa nước, các cậu đừng tới chỗ đó, bên đó không sạch đâu. Muốn câu cá thì ra ngoài rẽ trái, cách đó ba trăm mét có ao cá chuyên dùng để câu giá, không đắt tiên, câu được thì tối nay mang về, chúng tôi nấu cho các cậu.”
Tôi chỉ chú ý tới chủ quán nói câu được cá thì ông ấy sẽ nấu giúp chúng tôi. Lớp tôi đều là một đám to gan không sợ chết, chỉ chú ý tới đập chứa nước sau núi, hỏi người chồng rốt cuộc nó không sạch sẽ chỗ nào? Cũng không biết ông chủ nói ra là để dọa chúng tôi hay chỉ muốn kể chuyện, thần bí nói: "Trước kia đập chứa nước đó có lính Nhật canh gác, nghe bảo là khu vực quân sự trọng yếu. Biết phụ nữ an ủi không? Những người phụ nữ bị bắt đều bị dân lên đó, nếu chết ở đó thì thi thể sẽ bị ném xuống đập chứa nước, hồi ấy mùi xác chết có thế lan truyền ra mấy dặm xa. Sau này nước chúng ta giành chiến thắng, chính phủ bèn phái người tới chỉnh đốn đập chứa nước đó, vớt được hơn một trăm thi thể từ dưới nước. Sau này thường xuyên có người thấy một đám đàn bà cởi quần áo tắm ở đập, sợ tới mức không dám tới gần. Cá nơi đó đều rất to, có điều chỗ chúng tôi không ai dám ăn.”
Nghe nói có một đám đàn bà tắm rửa ở đập chứa nước, bọn con trai lớp tôi đều trợn tròn mắt, chỉ hận không thể lập tức tới đó xem thử. Tuy nhiên bởi vì người chồng nhấn mạnh là không được đi, họ giả vờ đồng ý, chờ Vương Toàn băng bó chân xong, chúng tôi bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm, Diêu Lê Na ngồi bên cạnh tôi mắng Vương Toàn vô dụng. Cô ta đã cố ý để lại cơ hội tốt như thế cho cậu ta để cậu ta đập chậu cướp hoa, không ngờ lại không thành công mà còn bị gãy cả chân. Lúc nói tới đây, cô ta còn gắp đồ ăn cho tôi.
Thực ra tôi không đoán được Diêu Lê Na nghĩ gì. Theo lý mà nói, tôi đã bảo rằng mình có bạn trai rồi, tại sao cô ta lại như kiếm chuyện với tôi vậy? Vương Toàn không để ý tới Diêu Lê Na, chỉ nói tôi với cậu ta là bạn bè bình thường, sau đó kể lại cảnh mình lái xe đi nhâm đường, kêu kỹ thuật lái xe của mình còn kém cỏi sao sao đó, xe tông trúng thân cây, suýt nữa làm liên lụy tới tôi. Lỡ mặt tôi bị thương thì e rằng cả đời này sẽ không thể gả chồng.
Vương Toàn nói rất lưu loát, y như thật, nếu không phải tôi đã tận mắt chứng kiến Liêu Long Đình cần cậu ta như thế nào thì không chừng sẽ tin tưởng cậu ta bịa chuyện.
Liễu Long Đình ngồi bên cạnh tôi, không hề hứng thú với câu chuyện của Vương Toàn. Mà tôi cũng rất bội phục anh ta, tôi chỉ được thấy bản lĩnh “cải tử hoàn sinh” trong TV mà thôi, bây giờ tận mắt chứng kiến một hồi, tôi cảm thấy rất thân ky. Nếu được thì chính tôi cũng muốn thử một lần. Nhưng tôi đoán thực hiện bản lĩnh này sẽ tốn không ít công lực hoặc tu vi, bởi vì vừa rồi Liễu Long Đình làm phép cho Vương Toàn xong thì có vẻ rất uể oải như vừa ốm dậy.
Tôi lo cho sức khỏe của Liễu Long Đình nên khách sáo mấy câu với các bạn học, không ăn được mây thứ thì viện cớ cùng Liễu Long Đình vào phòng đã đặt trước để nghỉ ngơi. Vừa rồi trên xe của Vương Toàn, có một số việc tôi không tiện hỏi Liễu Long Đình. Bây giờ trong phòng chỉ còn mình tôi và anh ta, Liễu Long Đình im lặng nằm trên giường, khiến tôi hơi say mê, làn da trắng nõn, đôi