Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 600


trước sau

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Có lẽ là đã cùng với U Quân ở trong thiên điện u tối một thời gian khá dài, nên khi vừa bước ra ngoài, ánh sáng từ bên ngoài căn phòng chiếu vào mắt tôi, khiến tôi tạm thời không thể mở nổi mắt, bước đi rất nhẹ nhàng, cảm thấy như tôi sắp ngất đi bất cứ lúc nào.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Các ngón tay của U Quân siết chặt lấy ngón tay tôi. Khi đi ra ngoài, Liễu Liệt Vân dẫn theo một vài cung nữ hướng đến U Quân chào hỏi. Tâm trạng của U Quân hiện tại rất tốt, ban đầu tôi nghi ngờ anh ta ở bên trong thiên điện có nói việc ba ngày sau trao đỉnh Vạn Vật cho tôi trước mặt tất cả mọi thần linh là để cố ý kéo dài thời gian, nhưng sau khi ra ngoài lúc này, U Quân đã trực tiếp gọi tên của Liễu Liệt Vân.


Liễu Liệt Vân bây giờ đã lấy lại dáng vẻ lúc ban đầu, thấy U Quân gọi cô ấy, vội vàng chạy lại quỳ trước người U Quân, mà khi Liễu Liệt Vân quỳ trước người U Quân, mắt của tôi cũng vừa thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nhưng đầu óc vẫn còn một chút choáng váng. Cũng không biết có phải là vì U Quân đã hút nhiều máu của tôi hay không, hiện tại tôi cảm giác cả người một chút sức lực cũng không có.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



“Ba ngày sau, tôi sẽ vì Hi Nhi mở một buổi tiệc, tại buổi tiệc tôi muốn trước mặt tất cả các tiên gia trao đỉnh Tạo Vật, tặng cho Hi Nhi, chuyện này giao cho cô đi lo liệu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khi Liễu Việt Vân nghe thấy U Quân yêu cầu cô ta vì tôi mở buổi tiệc long trọng, lông mày của cô ta chau lại, như thể rất miễn cưỡng, có điều vì U Quân đã phân phó rồi, cô ta cũng không có quyền gì bác bỏ, chỉ hỏi U Quân: “Nếu là vì để Hi Hoàng xem buổi tiệc, cụ thể là buổi tiệc như thế nào, cũng để thần thiếp dễ dàng đi lo liệu.”


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi nói đến buổi tiệc như thế nào, U Quân dường như chưa nghĩ đến điều đó, anh ta liếc nhìn tôi, hỏi tôi nên tổ chức buổi tiệc như thế nào?


Thực ra tôi không muốn tổ chức buổi tiệc nào cả, nếu như U Quân muốn tặng đỉnh Vạn Vật cho tôi, trực tiếp đưa cho tôi là được rồi, còn đưa qua đẩy lại, nhưng tôi chưa kịp nói ra lời, Liễu Liệt Vân đã ngay lập tức tiếp lời U Quân, nói với U Quân: “Ngô đế nếu chưa nghĩ ra, không bằng hãy nghe theo lời khuyên của thần thiếp. Hãy làm buổi tiệc cầu phúc lớn cho đế thai Hi Hoàng đang mang trong bụng, mời tất cả các vị tiên gia thần linh đều mời đến, để mừng sinh nhật của đứa bé.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Không biết tại vì sao, khi tôi nghe Liễu Liệt Vân nói những lời này, trong lòng cảm giác rất khó chịu, tôi cảm thấy dường như cô ta đang nhằm vào tôi, như thể việc cô ta đột ngột xông vào lúc nãy, cảm giác được là cô ta cố tình làm vậy, nhưng là tôi lại không có lý do gì để chắc chắn cả.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chẳng qua khiến tôi không nghĩ tới là, tôi còn chưa kịp tức giận nghĩ tới Liễu Liệt Vân có tốt hay là không, thì U Quân nghe Liễu Liệt Vân nói xong, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, nói với Liễu Liệt Vân: “Đứa bé còn nhỏ, cầu phúc cái gì? Tôi sẽ tổ chức buổi lễ lớn để kỷ niệm ba tháng đại hôn của tôi và Hi Hoàng, đồng thời thông báo cho Tam giới, truyền ý chỉ của bản vương, ngày đó sẽ là ngày tình nghĩa vợ chồng, tưởng niệm tôi và Hi Hoàng, ngày này các ông chồng trên thiên hạ cần tặng quà cho vợ con, để thể hiện tình yêu bền lâu.’’


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi U Quân nói xong những lời này, tôi đã vô cùng sửng sốt, ngay cả cung nữ đứng phía sau Liễu Liệt Vân, khi nghe U Quân truyền xuống ý chỉ như vậy, đều ngạc nhiên đến há hốc mồm, làn sóng tình cảm này, thật sự thể hiện quá đằm thắm, muốn cho cả thiên hạ đều biết đến.


Tôi nhanh chóng giơ tay đánh vào cánh tay U Quân, ý bảo anh ta đừng có khoa trương như vậy, thật quá xấu hổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Thấy tôi không muốn làm như vậy, U Quân quay người nhìn tôi, đưa tay ra nắm lấy cằm tôi lại gần, nói với tôi: “Em không cho thì anh vẫn sẽ làm như vậy, anh muốn tất cả mọi người, đều biết rằng em là vợ của anh, đời này kiếp sau, mãi mãi sẽ luôn như vậy, để muôn vàn thế hệ mai sau, đều sẽ nhớ đến chúng ta.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi U Quân nói những điều này với tôi, anh ta đã ôm tôi vào lòng, trong lòng tôi rất phiền muộn, nếu anh ta làm như vậy, sẽ khiến tôi luôn cảm thấy rằng tôi nợ anh ta, đến khi tôi có được đỉnh Tạo Vật, tôi sẽ vì anh ta đã làm quá nhiều thứ cho tôi mà cảm thấy đau khổ, nên bây giờ tôi không vui vẻ một chút nào, nhưng ngoài mặt, tôi phải thuận theo U Quân cười với anh ta, giả vờ rằng tôi đang rất hạnh phúc.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà một người cũng không vui giống tôi sau khi nghe U Quân nói những điều này, ngoài tôi ra, còn có một người khác cũng không vui, đó là Liễu Liệt Vân.


U Quân ôm lấy tôi ngay trước mặt Liễu Liệt Vân, cười rạng rỡ, mà trước đây lúc U Quân ở bên cô ta, mặc dù cô ta đang dùng thân phận của tôi, nhưng U Quân không vì điều đó mà đối xử thật tốt với cô ta. Thậm chí sau khi nghi ngờ cô ta không phải là tôi, thì không còn chạm vào cô ta nữa, nhưng bây giờ khi tôi đã trở lại thân phận thật sự, U Quân lại trở về dáng vẻ như trước đây.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Loại chuyện này, bất kể xảy ra trên người phụ nữ nào thì đều sẽ tức giận, nhưng ở trước mặt U Quân, Liễu Liệt Vân cũng không dám làm ra chuyện gì, sau một hồi im lặng, đáp ứng với U Quân, nói với cô ta đi làm việc đó đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Không đợi Liễu Liệt Vân kịp đi xa, U Quân đã trực tiếp ra lệnh cho cung nhân, mang vứt hết tất cả những vật dụng đã dùng qua trong tẩm cung, đều thay mới toàn bộ mọi vật dụng.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi Liễu Liệt Vân quay người bước ra ngoài cung, nghe thấy U Quân nói những lời này, sửng sốt một lúc, ngay lúc
này, tôi mới cảm thấy cô ta đã đoán được U Quân nói những lời này, chính là nhằm vào cô ta, nhưng rồi cũng không nói gì cả, đầu cũng không ngoảnh lại trực tiếp rời đi.


Tôi cảm thấy U Quân làm vậy hơi quá đáng, tôi quay đầu nhìn U Quân, muốn nói với anh ta rằng những vật dụng trong cung vẫn đều có thể dùng được, nhưng khi ánh mắt tôi vừa chạm vào U Quân, U Quân cũng quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt tràn ngập vui vẻ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



U Quân chắc hẳn đã biết mối quan hệ giữa tôi và Liễu Liệt Vân, vừa rồi ở thiên điện cùng tôi nói những lời đó, nếu như anh ta không biết chút gì, chắc chắn sẽ không thể đoán đúng như vậy, chỉ vì một số lý do, anh ta đã không trực tiếp vạch trần tôi, vừa rồi thái độ của anh ta từ khi Liễu Liệt Vân nói về đứa bé, có lẽ là anh ta đã từ bỏ đứa bé trong bụng của Liễu Liệt Vân, đồng thời còn nguyện ý giao đỉnh Tạo Vật cho tôi, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng anh ta đã để ý đến tất cả mọi điều tôi làm, mà anh ta không vạch trần, chỉ là cho tôi mọi thứ tôi muốn, ngoại trừ tự do, tất cả mọi thứ anh ta đều trao cho tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi tìm mọi cách bán đứng tính kế anh ta, chẳng lẽ anh ta một chút cũng không hận tôi sao?


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi cung nhân thay đổi mọi vật dụng trong tẩm cung, U Quân ôm tôi bước vào tẩm cung, thấy đồ đạc được trang trí y như cũ, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, trong lòng có một cảm giác khó tả, muốn nói với U Quân lời xin lỗi, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, dù sao anh ta cũng không đem chuyện của tôi và Liễu Liệt Vân nói ra, nếu anh ta không đoán đúng, thì tôi nói về nó ngay bây giờ, chẳng phải là thừa sao?


Nhưng nhìn thấy U Quân vẫn là biểu cảm vui vẻ hạnh phúc, tôi nhịn không được hỏi U Quân: “Nếu như em làm điều rất có lỗi với anh, anh biết rồi, có giận em hay không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Thấy tôi đột nhiên hỏi anh ta điều đó, nụ cười vẫn luôn duy trì trên môi U Quân, bây giờ mới đột ngột tắt đi bình tĩnh lại, quay sang tôi, hạ mi mắt xuống nhìn tôi, nói với tôi: ‘‘Tất nhiên giận, anh sẽ muốn giết em, nhưng mà giết em rồi, một mình anh còn sống sót cũng thật vô nghĩa, vì vậy anh chọn lựa tha thứ cho em.’’

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Vậy nếu em lại tái phạm thì sao?” Tôi hỏi U Quân một lần nữa.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi hỏi câu hỏi này đã cảm thấy quá đáng rồi, hỏi xong câu này tôi có chút hối hận, chỉ trách tôi luôn nghĩ U Quân sẽ luôn đối xử tốt với tôi, cho nên tôi mới luôn biết tâm lý của anh ta như thế nào, nếu như hiện tại U Quân nắm bắt được lời nói này của tôi lộ ra sơ hở, sợ là rất nhanh sẽ liên kết được ý đồ mà tôi muốn có đỉnh Tạo Vật của anh ta.


Nhưng U Quân vẫn không thay đổi sắc mặt, ngồi xuống ghế, đồng thời kéo tôi đến trước người anh ta, ôm eo tôi để tôi ngồi lên đùi anh ta, nhìn vào mắt tôi, sau đó hướng về mắt tôi hôn lên một cái, nâng cao bàn tay mà anh ta đã trói buộc lời nguyền tình yêu lên, trả lời câu hỏi nói với tôi: “Em không thể trốn thoát đâu, trừ khi em chết đi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Câu nói này của U Quân, nghe xong khiến tôi vô cùng lo sợ, cũng không nhịn được đưa tay ra nhìn cổ tay bị tóc đen của anh ta quấn lấy, mái tóc này thấy ít đi rất nhiều so với ngày hôm qua, chỉ còn vài sợi lưa thưa quấn vào da của tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến loại lời nguyền này, khi U Quân quấn sợi tóc này quanh cổ tay tôi, tôi còn tưởng rằng đó là trò chơi trẻ con nào đó, làm sao có thể trói buộc được tôi, nhưng bây giờ U Quân lại nhắc đến lời nguyền tình yêu này, tôi đoán nó cũng không đơn giản, mặc dù thứ này không khiến tôi yêu U Quân, vậy thì cụ thể nó có tác dụng gì?


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi đã hỏi U Quân vấn đề này, U Quân cầm lấy cổ tay tôi như một món bảo bối, liếc nhìn nó, vô cùng nhẫn nại giải thích cho tôi: “Những sợi tóc bị thiếu này, đã đi sâu vào trong xương cốt của em, đồng thời nó sẽ sinh trưởng không ngừng bên trong xương cốt của em, vừa phát triển thêm những sợi tóc mới, kết nối tất cả các xương cốt bên trong cơ thể em liên kết lại với nhau thành một chuỗi, đồng thời nhanh chóng tách ra thành những nhánh tóc mới, mà nửa phần tóc còn lại ở trên cổ tay này của anh, là để khống chế tóc bên trong xương cốt của em sinh trưởng phát triển. Chỉ cần em rời khỏi anh, những sợi tóc trong xương cốt của em sẽ bị mất đi sự khống chế và sẽ phát triển dữ dội, đem mỗi một tấc xương cốt trong em quấn chặt làm chúng vỡ nát. Thời gian này sẽ kéo dài trong khoảng bảy ngày, trong bảy ngày này, em sẽ chết trong đau đớn, mà trong bảy ngày này, cũng là anh để lại cho em một cơ hội quay lại tìm anh khi em mắc sai lầm.”


Bạn đang đọc Hoài Thai Mãng Xà tại Hang Truyện

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Like page, báo lỗi chương, đề xuất truyện ở đây

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện