Tôi ước tính rằng sáu hoặc bảy phút đã trôi qua.
Tôi thấy mồ hôi túa ra dày đặc trên khuôn mặt của Phục Hi.
Khi niệm xong câu thần chú cuối cùng, anh ta mở mắt ra thì là bàn đang xoay chuyển cuối cùng cũng dừng lại, chỉ về hướng của Liễu Long Đình và tôi, đó là hướng nam.
Phục Hi nhìn la bàn này một lúc, rồi nói với tôi: “La bàn cho thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn và Phượng Hoàng này, họ cùng nhau vào động Hoa Tư, nhưng họ không đến đất nước Hoa Tư của tôi, mà đi đến một nơi mà cả là bàn cũng không thể hiển thị nó.’’
Bây giờ Phục Hi không phải là Liễu Kiều Nhi.
Liễu Kiều Nhi phạm sai lầm là điều bình thường.
Dù sao thì đạo hạnh của Liễu Kiều Nhi tương đối nông cạn, nhưng Phục Hi là tổ tiên của thái cực bát quái, và anh ta thậm chí không thể tìm ra Nguyên Thủy Thiên Tôn và Phượng Hoàng ở đâu.
Vậy còn ai biết hai người họ đang ở đâu?
Hơn nữa, nơi duy nhất mà động Hoa Tư này dẫn đến là đất nước Hoa Tư này, ngoài việc đến đất nước Hoa Tư này, hai người họ sẽ đi đâu nữa?
“Vậy thì họ vẫn còn sống chứ?” Tôi hỏi Phục Hi.
Phục Hi liếc nhìn la bàn, vẻ mặt có chút lơ đễnh, nhưng anh ta gật đầu với tôi và nói với tôi: “Vẫn còn sống.’’
Lúc này, lòng tôi nhẹ nhõm đi rất nhiều, chỉ cần Phượng Tố Thiên và Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn còn sống, thì chúng tôi vẫn còn hy vọng.
Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến Nguyên Thủy Thiên Tôn và Phượng Tố Thiên, nhưng khi Liễu Long Đình nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của Phục Hi, liền hỏi anh ta: “Ngoài chuyện này ra, anh còn tính được chuyện gì nữa?’’
Phục Hi liếc mắt nhìn Liễu Long Đình, sau đó lại nhìn tôi, đứng lên, đuôi rắn chống đỡ thân thể hơi hơi cúi về phía Liễu Long Đình: “Nếu Thần Đông Hoàng bằng lòng, xin ra ngoài nói chuyện một chút.”
Đây chẳng phải là đang cố gắng che dấu tôi sao?
Lòng tôi lúc này đột nhiên có chút bất bình, Liễu Long Đình nhận lấy ánh mắt của Phục Hi, gật đầu rồi đứng dậy bên cạnh tôi, hai người bay ra ngoài.
Không có ngôn ngữ nào để diễn tả sự tức giận của tôi vào lúc này, họ có phải đang coi thường tôi không? Là do tôi nông cạn hay sao vậy? Sao bọn họ không nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra? Chẳng phải tôi đây cũng là tinh hoa mà Bàn Cổ tu luyện ra sao? Họ không cho tôi mặt mũi thì cũng phải nhìn Bàn Cổ mà cho tôi chút mặt mũi đi chứ!
Tôi tức quá, chỉ muốn mở mồm ra chửi thề, thấy Cô Hoạch Điểu còn ở trên đầu tôi, tôi lắc đầu, ném Cô Hoạch Điểu từ góc sừng xuống bàn, và hỏi Cô Hoạch Điểu: “Con chim kia, cậu biết Liễu Long Đình cùng với Phục Hi, hai người bọn họ đi ra ngoài nói cái gì không?”
“Tôi không biết gì cả.” Cô Hoạch Điểu ngay lập tức trả lời.
“Không phải cậu đã lấy được kỹ năng đọc tâm thuật sao? Với Phục Hi này, cậu không thể nghe thấy anh ta đang nghĩ gì sao? Và Liễu Long Đình, anh ấy không thể luôn luôn che giấu được suy nghĩ của mình để đến nổi cậu không phát hiện ra.’’ Khi nói lời này, tôi nghĩ đến sự bất thường mà con Cô Hoạch Điểu đã bắt đầu có sau khi nó được phục hồi sức mạnh, vì vậy tôi tiếp tục thấp giọng hỏi cậu ta: “Ngoài ra, cậu biết được Liễu Long Đình có bí mật gì đó, đúng không? Cậu không dám nói ra sao?”
Khi tôi nói điều này, vẻ mặt của Cô Hoạch Điểu đột nhiên trở nên rất lo lắng, cậu ta nói với tôi rằng cậu ta không biết Liễu Long Đình có bí mật gì, và Liễu Long Đình không giữ bí mật nào với tôi, nhưng sau đó khi tôi nói điều này, tôi cảm thấy Cô Hoạch Điểu thấy bản thân có chút giả dối nên cậu ta không hề nói dối tôi nữa mà chỉ nói với tôi rằng: “Đừng ép tối.
Nếu cô ép tôi lần nữa, tôi sẽ không thể sống nổi tới ngày mai.’’
“Có nghiêm trọng như vậy không?” Tôi tò mò hỏi Cô Hoạch Điểu.
“Chỉ có điều là nghiêm trọng hơn, cô đừng hỏi tôi.”
Cô Hoạch Điểu, người không thể lắng nghe suy nghĩ của bất kỳ ai, mặc dù cậu ta hơi bệnh thần kinh và có thể nói bất cứ điều gì cậu ta muốn nói, nhưng khi Cô Hoạch Điểu lấy lại được kỹ năng đọc tâm của mình trở lại, cậu ta trở thành người không dám nói bất cứ điều gì.
Điều này khiến tôi hơi thương hại cậu ta, nhưng thương hại là thương hại, tôi không nhịn được muốn hỏi cậu ta.
“Vậy thì cậu có thể lén lút nói cho tôi biết.
Tôi sẽ không bao giờ nói cho Liễu Long Đình biết, đề phòng con rắn hôi hám này tính toán tôi.
Cô Hoạch Điểu, cậu xem, tôi là chủ nhân của cậu, tôi nhận cậu làm thần thú của tôi, cho cậu mặt mũi để cậu có thể khoe khoang, còn dẫn cậu đi chữa lành đôi cánh bị gãy của cậu.
Cậu không thể trơ mắt nhìn thấy tôi bị Liễu Long Đình bắt nạt mà không giúp tôi.
Cậu cũng không cần phải nói nhiều với tôi làm gì, chỉ nói với tôi những điều cậu không dám nói, và nó có quan hệ với tôi không?”
Thấy tôi đã nói đến mức này, Cô Hoạch Điểu im lặng một lúc rồi gật đầu.
“Vậy thì có chuyện gì liên quan đến tôi?”
Tôi cảm thấy mình sắp bức Cô Hoạch Điểu đến phát điên rồi.
Cô Hoạch Điểu bị áp lực của Liễu Long Đình ép buộc, bây giờ lại chịu áp lực của tôi, vì vậy nó bay ra khỏi tôi và đứng trong một chiếc bình cách đó không xa.
Và nói với tôi: “Đừng hỏi tôi nữa.
Bây giờ, tôi chỉ nói