Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Lấy Giả Đánh Tráo


trước sau



Vừa rồi Tôn Thanh đã giúp tôi đưa linh hồn của Liễu Long Đình về lại vị trí cũ, bây giờ cậu ta lại còn nói có cách để giải cứu Ánh Nguyệt của tôi.

Tôn Thanh này, bất ngờ mà cậu ta cho tôi khiến tôi không thể tỉnh táo lại trong một lúc.

Sau bao nhiêu cố gắng cũng không nghĩ ra cách cứu Ánh Nguyệt, lúc này Tôn Thanh lại nói cậu ta có cách cứu! Tôi lập tức hỏi cậu ta rằng làm cách nào?
“Thật ra thì cô cũng đã nghĩ ra phương pháp này rồi.” Tôn Thanh nói với tôi.

“Tôi?” Nếu như đã nghĩ ra rồi thì Liễu Long Đình làm sao có thể bị Nguyên Thủy Thiên Tôn phong ấn bắt hồn? Nếu không phải là có Tôn Thanh, e rằng đến giờ Liễu Long Đình vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

“Kính xin đạo trưởng nói rõ.” Tôi hỏi khiêm tốn hỏi Tôn Thanh.

Tuy nhiên, khi tôi hỏi thì Tôn Thanh quay lại nhìn Liễu Long Đình và nói với tôi: “Tuy nhiên, muốn cứu Ánh Nguyệt thì phải xem Liễu Long Đình có đồng ý hay không.

Nếu Liễu Long Đình không đồng ý, tôi không thể giúp cô.”
Liễu Long Đình, tôi hiểu anh ấy, nếu không thích một người thì anh ấy thực sự sẽ không thích một chút nào.

Chỉ cần anh ấy có chút thích Ánh Nguyệt thì anh ấy sẽ không mặc kệ sống chết của Ánh Nguyệt.


Sau khi Tôn Thanh nói lời này, tôi và Tôn Thanh cùng nhau nhìn Liễu Long Đình, Liễu Long Đình cau mày khi thấy chúng tôi để anh ấy đưa ra quyết định này.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ có chút không muốn của anh ấy thì lòng tôi lạnh hơn phân nửa.

Liễu Long Đình chưa kịp nói cái gì thì tôi liền trực tiếp nói với anh ấy: “Liễu Long Đình, nếu anh dám không đồng ý thì đừng trách em trở mặt!”
Bây giờ là một cơ hội tốt, nếu chúng tôi đánh mất nó thì chúng tôi sẽ không thể cứu Ánh Nguyệt.

Tôi không biết tại sao Liễu Long Đình lại ghét Ánh Nguyệt đến vậy.

Ánh Nguyệt là con gái của anh ấy, vậy mà anh ấy cũng không thèm quan tâm đến sự sống hay cái chết của con gái mình.

Nghĩ đến đó thì nỗi thương tiếc vừa nãy của tôi dành cho Liễu Long Đình đã bị cuốn đi, không còn sót lại gì.

Tôn Thanh nhìn thấy Liễu Long Đình lâu không lên tiếng, liền nói một câu không thể giải thích được với Liễu Long Đình: “Trên đời này, có rất nhiều thứ phải cam chịu, cho dù muốn thay đổi như thế nào thì vẫn sẽ ở trước mặt anh.

Nói theo cách khác, nếu điều đó xảy ra thì tốt hơn hết anh nên trân trọng cuộc sống hiện tại của mình, một ngày rực rỡ cũng chính là một ngày dài.”
Sau khi nghe Tôn Thanh nói, Liễu Long Đình liếc nhìn tôi như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Cuối cùng thì anh ấy cũng gật đầu với Tôn Thanh biểu thị là đồng ý rằng để Tôn Thanh đi giải cứu Ánh Nguyệt.

Hiện tại thì tôi đã không còn mong chờ đến việc Liễu Long Đình sẽ đối xử tốt với Ánh Nguyệt, sau khi anh ấy đồng ý với Tôn Thanh để cứu Ánh Nguyệt thì tôi rất biết ơn anh ấy và nhanh chóng hỏi Tôn Thanh xem cậu ta làm sao để cứu Ánh Nguyệt.

“Những gì cô nói đều là sự thật.

Phù Kinh Dương một lòng chỉ muốn từ địa ngục đi ra gặp mặt trời, đây là tâm bệnh lớn nhất của anh ta.

Thật ra thì bản tính của anh ta cũng không xấu, chỉ là bị người khác giật dây nên mới vội vàng quyết tâm rời đi Minh giới.

Anh ta làm người trượng nghĩa, mà trước đây thì Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đã cứu mạng anh ta, nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng ra thì Ánh Nguyệt sẽ được cứu.”
Cách mà Tôn Thanh nói cũng giống như là không nói, chính là tôi không thể mời được Nguyên Thủy Thiên Tôn nên mới làm cho Liễu Long Đình bị thương.

“Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn không đồng ý giúp chúng tôi.”
“Đương nhiên là ngài ấy không đồng ý rồi, bởi vì lúc này ngài ấy đã bị đồng hóa rồi.”
“Bị ai đồng hóa?” Tôi hỏi Tôn Thanh.

“Bàn Cổ.”

Tôi ngạc nhiên trong giây lát, cảm thấy thực sự không thể tin được, làm sao ngài ấy lại có thể bị Bàn Cổ đồng hóa được? Bàn Cổ đã chết rồi, vậy làm sao ngài ấy có thể sống lại được?
“Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng Bàn Cổ mà tôi đang nói đến không phải là chính Bàn Cổ, mà là oán niệm của ngài để lại trên nhân gian này.

Mọi thứ trên nhân gian này đều gồm âm và dương, có dương thì phải có âm, cô và Tam Thanh là do Bàn Cổ tạo ra, các người là dương.

Thế nhưng Bàn Cổ đã ở trong Hỗn Độn thai nghén mấy vạn năm, sau khi chết thân xác thành sông núi, thân thể không còn.

Bàn Cổ đã cống hiến quên mình nhưng mà Tam Giới hiện nay vẫn còn hỗn loạn, do đó đã sinh ra oan hận.

Oán khí này sinh ra từ sông núi, oán khí này đã hấp thụ hết tội lỗi trên thế gian và trở thành một con quỷ, nếu con quỷ này muốn khôi phục hình dạng ban đầu của nó, nó phải lấy địa tinh phách của Tam Thanh và cô ra.

Chỉ khi nó hòa các người vào cơ thể của mình thì nó mới có thể trở thành Bàn Cổ và tái tạo nhân gian này lần nữa.”
“Hồn phách của Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bị ăn mòn bởi sự oán hận của Bàn Cổ này sao? Mà lá thư này, lá thư này là do Thái Thượng Lão Quân mang đến, lẽ nào ngài ấy cũng…”
“Không phải là không có khả năng này, nếu sự oán hận đó lấy được linh vong hồn của Tam Thanh vậy thì bất cứ lúc nào nó cũng có thể lấy đi hồn phách của cô.

Chúng tôi không thể để Nhân tộc đã phát triển hàng vạn năm nay bị hủy diệt, tính mạng của cô phải được bảo toàn.

Và để chiến thắng nỗi uất hận này…” Khi nói đến đây, Tôn Thanh dừng lại, rồi tiếp tục nói

với tôi: “Con gái của cô rất quan trọng, cô bé là chìa khóa cho trận chiến của chúng ta.

Ý tường của cô là đúng, nhưng phương pháp lại sai.

Lúc này thì tinh hồn của Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bị oán hận này lấy đi rồi, nên ngài ấy chỉ có hại cô chứ không giúp được cô.

Nếu ngài ấy đã không chịu giúp, vậy chúng ta sẽ biến trở thành bộ dạng của Nguyên Thủy Thiên Tôn và mang Ánh Nguyệt trở lại.”
Chúng tôi biến thành Nguyên Thủy Thiên Tôn? Giả danh Nguyên Thủy Thiên Tôn để đi cứu người, tại sao tôi lại không nghĩ ra thủ đoạn này? Vậy mà còn ngây ngốc đi hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn, nếu chúng tôi giả làm ngài ấy thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Tôi đồng ý với phương pháp của Tôn Thanh, nhưng mà Liễu Long Đình, người đã im lặng ở một bên nghe những gì chúng tôi nói nãy giờ đột nhiên lên tiếng, hỏi tôi và Tôn Thanh: “Nhưng ai sẽ đóng vai Nguyên Thủy Thiên Tôn? Yêu quái khác với con người, chúng ta đều là yêu, yêu quái không thể che giấu hoàn toàn yêu khí của mình trước mặt Phù Kinh Dương.”
Tôn Thanh nghe lời của Liễu Long Đình thì cười cười, nói với Liễu Long Đình: “Tôi đi.”
Khi nói lời này, cậu ta lập tức xoay người thay đổi thân hình, tóc bạc, phất trần, thần khí thanh minh, trông giống hệt Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Hơn nữa cậu ta cũng là một đệ tử của Đạo gia nên khí chất tỏa ra từ cậu ta cũng giống hệt Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Lúc này Phượng Tố Thiên từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn do Tôn Thanh biến thành thì lập tức sửng sốt.

Anh ta đi tới hỏi tôi làm sao mà tôi lại đưa Nguyên Thủy Thiên Tôn về nhà, không phải là do ngài ấy nên Liễu Long Đình mới bị thương sao?
Trước kia Phượng Tố Thiên đã ở với Nguyên Thủy Thiên Tôn rất lâu, tôi bảo Phượng Tố Thiên nhìn kỹ lại xem đây có phải thật sự là Nguyên Thủy Thiên Tôn không?
Phượng Tố Thiên có chút ngẩn người khi nghe câu hỏi của tôi, anh ta quay đầu nhìn Tôn Thanh từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi tôi: “Đây đúng là lão già thúi đó! Hi Nhi, không phải là ngài có tật xấu chứ?”

Khi Phượng Tố Thiên hỏi tôi điều này, Tôn Thanh đã cười và thay đổi trở lại hình dáng ban đầu của mình.

Lúc này thì Liễu Long Đình cũng nói với Tôn Thanh: “Vậy thì cậu hãy cùng với Nữ Hi đến U Minh Cung, tôi sẽ đến Cung Ngọc Hư ngăn cản Nguyên Thủy Thiên Tôn để đề phòng lỡ như.”
Lời nói của Liễu Long Đình có chút tối tăm, nhưng Tôn Thanh nhìn thấy bộ dáng u ám của Liễu Long Đình liền nịnh nọt Liễu Long Đình: “Không hổ là Đông Hoàng ngàn năm trước, cẩn thận tỉ mỉ nước chảy không lọt, nhìn xa trông rộng.

Chờ khi tôi cứu Ánh Nguyệt ra xong thì còn nhờ Đông Hoàng có thể nể mặt Nữ Hi và giúp chúng tôi.

Thần lực của anh là bất khả chiến bại trên nhân gian, nếu anh không sử dụng nó thì sẽ rất tiếc, vì Tam Giới, vì Nữ Hi, tôi mong anh đừng từ chối.”
Tôi cảm thấy từ khi này Tôn Thanh đến thì Liễu Long Đình cũng không có vui vẻ gì cho cam, nhưng mà anh ấy cũng không đuổi Tôn Thanh đi.

Sau khi Tôn Thanh nói với Liễu Long Đình những điều này thì Liễu Long Đình cũng không có đáp lại lời của cậu ta, mà là gọi Hư đi tiếp đãi khách.

Nói rồi anh ấy bỏ đi một mình trước.

Bây giờ Tôn Thanh có thể cứu con gái tôi, trọng tâm của tôi bây giờ là Tôn Thanh nên tôi hỏi cậu ta là sau khi cứu con gái tôi, chúng tôi có cần đến gặp Thái Thượng Lão Quân không?
Tôn Thanh lắc đầu với tôi và nói: “Bây giờ vẫn còn chưa chắc chắn.

Chúng ta sẽ không thực hiện thêm bất kỳ kế hoạch nào cho đến khi chúng ta giải cứu con gái của cô xong.

Chỉ là cô phải thuyết phục Liễu Long Đình, anh ta đang chìm trong vực sâu và không thể lên nổi.

Nếu anh ta thật sự không thể đứng dậy nổi thì toàn bộ nhân gian có thể diệt vong.

Sức mạnh từ thuở khai thiên lập địa của Bàn Cổ này thì cũng chỉ có mình Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình là đối phó được mà thôi.”
Đừng nói là người khác, ngay cả tôi thì Liễu Long Đình cũng không muốn nói quá nhiều về Hỗn Độn Chung.

Nhưng hiện tại thì tôi rất tò mò làm sao Tôn Thanh lại biết nhiều chuyện về chúng tôi như vậy? Trước đây thì chúng tôi cũng chưa bao giờ gặp nhau, nhưng mà nhìn cậu ta cứ như đã quen với chúng tôi từ lâu, thậm chí các mối quan hệ giữa chúng tôi và biết tất cả mọi thứ.

Khi tôi hỏi Tôn Thanh câu này, Tôn Thanh ngước nhìn tôi và trả lời: “Thực ra, chúng ta đã gặp nhau từ lâu.”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện