"Nhưng không phải là..." Tại sao mới chỉ ăn một bữa cơm mà cô đã bị đóng gói đến nhà Hoài Cẩm Nam rồi thế này.
Đến tận khi Tịnh Kỳ đứng trước của nhà Hoài Cẩm Nam cô vẫn chưa hoàn hồn.
Nhớ lại mười phút trước khi cô đang bàng hoàng thì người mẹ yêu quý của cô lại quăng cho cô một vấn đề lớn.
"Ba, bác Tịnh chọn ngày không bằng đúng ngày hay chúng ta cho hai đứa về chung một nhà luôn." Mẹ của Hoài Cẩm Nam nói.
Ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía cô.
Không hiểu sao Tịnh Kỳ thấy trong mắt bà ta có một tia khác thường.
"Được, ông bạn ông xem có được không?" Ông nội Hoài nói với ông Tịnh, ông nội của cô đáp lại bằng cái gật đầu vui vẻ.
Do đó bây giờ cô mới có mặt ở Viên Đình Hảo An khu biệt thự dành cho hào môn ở Nam Kinh.
Ai sống ở nơi này đều cho thấy địa vị và thân phận của họ không tầm thường.
"Vào thôi."
"Nhưng tôi không có quần áo." Tịnh Kỳ rối rắm, có phải quá vội rồi không? Cô nghiêng đầu nhỏ hi vọng anh có thể cho mình về nhà đêm nay.
"Đồ ở trong." Nói xong liền lôi cô vào trong nhà.
Oa bất ngờ chưa đồ đạc ở biệt thự của cô đã được mang đến đây hơn phân nửa, người hầu đang mang đồ cô lên phòng.
Thấy vậy Tịnh Kỳ liền cảm thán tốc độ của ông nội.
Lúc này cô mới có tâm tư quan sát nơi ở mới của mình.
Căn nhà có tông màu vàng nhạt khá ấm áp, có hai tầng.
Tầng 1 không có phòng ngủ chỉ có phòng bếp, quầy rượu và phòng khách.
Chắc phòng ngủ ở tầng hai.
Ngoài ra căn nhà được trang trí vở nhiều bức tranh cổ có giá trị lớn xem ra chủ nhân căn nhà khá thích lĩnh vực này.
Sau khi quan sát một cách tỉ mỉ, cô lại đưa mắt về phía người đàn ông.
"Tại sao tôi không biết chúng ta còn phải ở chung trước kết hôn vậy?" Tịnh Kỳ lạnh nhạt nói, đừng cho rằng cô không biết ở đây có dấu vết của anh.
"Là do tôi thấy cô quá lề mề." Hoài Cẩm Nam đi lên lầu, sau lưng anh là Tịnh Kỳ lẽo đẽo phía sau, quay đầu lại anh khó hiểu nhìn cô.
"Không đi theo anh thì tôi biết tôi ngủ ở đâu à" Cô mỉm cười nói, đợi khi anh quay lên thì âm thầm trợn mắt.
Đúng như cô dự đoán, phòng ngủ nằm ở tầng hai, bên phải có hai căn phòng đối diện nhau chắc là phòng ngủ.
Còn bên khi có thể là phòng đọc sách.
"Phòng của cô ở kia." Theo ngón tay anh chỉ, phòng của cô có cánh của màu đỏ sẫm trên của phòng ghi A23.
Tịnh Kỳ gật đầu bước vào trong.
Căn phong khá tự nhiên đầy đủ mọi tiện nghi, có vẻ nó vừa được sửa sang lại.
Vì khá mệt nên Tịnh Kỳ không quan sát quá nhiều, cô mở tủ quần áo lấy bộ váy ngủ yêu thích rồi đi vào phòng tắm.
Cả ngày mệt mỏi, cô muốn ngâm nước nóng rồi.
Chính vì thế cô hoàn toàn không phát hiện có một bức ảnh rơi trên thảm mà trong bức ảnh ngoài Hoài Cẩm Nam còn có một người từng rất thân thiết với cô.
Bên này Hoài Cẩm Nam thấy cô đã vào trong cũng đi vào phòng mình.
Khi anh vừa tắm xong, đang chuẩn bị thay quần áo thì bên ngoài vang lên tiếng đổ vỡ.
Anh vội vàng đi ra ngoài
"A...!a..." Là tiếng của Tịnh Kỳ.
Vừa mở của anh đã thấy cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ mận, tay lỡ, khá rộng.
Theo từng bước di chuyển mà làn váy chạm vào cơ thể cô nhìn như nàng tiên nữ hạ phàm.
Tuy nhiên tâm tư của anh chưa kịp bay xa thì đã bị cú va chạm của cô mà suýt ngã ra sau.
"Con ong, có con ông trong phòng tôi." Cô ôm chặt lấy anh, hai chân quấn lên người anh.
Giọng nói nức nở nhè nhẹ, Hoài Cẩm Nam có thể cảm nhận được cơ thể cô đang run lên từng hồi.
Anh dùng một tay bợ mông cô, một tay đỡ lưng tránh cho cô ngã ra sau.
"Nó bay đi rồi!" Khi cô mở cửa chạy ra, anh đã thấy nó bay đi và đang đậu ở trên bức tranh hoa cẩm tú.
"Thật sao?" Tịnh Kỳ vẫn chôn đầu trong ngực anh, nhỏ giọng hỏi lại.
Hoài Cẩm Nam dùng một tay xoay đâu cô về phía bức tranh.
Ánh mắt