Dường như là có thần giao cách cảm, Tịnh Dương liền biết Lưu Mộng Tuyền đã tỉnh, mà Lưu Mộng Tuyền cũng cảm nhận được động tác của Tịnh Dương.
“Chào buổi sáng” Giọng nói của Lưu Mộng Tuyền mang theo tia ngượng ngùng, khàn nhẹ.
Cô không hề quên chuyện xảy ra tối qua, mặc dù thật sự giống như là đang nằm mơ, nhưng là cô biết chuyện kia là thật, cái loại cảm giác ngọt ngào này không phải trong mơ có thể thỏa mãn được.
“Chào buổi sáng.” Tịnh Dương nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ôm người vào trong lòng.
Anh thấy hôm nay trời thật đẹp.
Ăn sáng, xong Tịnh Dương liền đưa cô đến phim trường.
Hai người chạm mặt với Ninh Cẩm nhưng không hề chào hỏi.
Từ khi xác định tình cảm, quan hệ của Tịnh Dương và Lưu Mộng Tuyền ngọt ngào đến không ngờ.
Hai người cùng nhau dạo phố, ăn tối, đôi lúc lại cùng nhau đi làm.
Vì bộ phim của Lưu Mộng Tuyền một nửa quay ở Mỹ, một nửa quay ở Bắc Kinh nên hai người càng có thời gian cùng nhau hơn.
“Về chúng ta nói chuyện này với ba mẹ được không?” Tịnh Dương ôm Lưu Mộng Tuyền, anh tựa đầu vào vai cô thì thầm.
Lưu Mộng Tuyền liếc nhìn ra ngoài, thấy không có ai cô thở phào.
“Cũng không sợ người khác nhìn thấy.” Cô vỗ nhẹ vào ngực anh, trên môi lại nở nụ cười hạnh phúc.
Tịnh Dương yêu thương mà hôn lên cổ cô, cô gái này luôn có thể làm anh mê muội.
Nhớ hồi cô nhóc này còn học trung học với Tịnh Kỳ đã biết cách dày vò anh.
“Phòng của anh không ai dám vào.
Mà thấy thì có sao, em là vợ anh mà.”
“Ai là vợ anh?” Lưu Mộng Tuyền ngọ nguậy, anh làm cô nhột quá!
“Em” Nói xong liền bắt lấy eo cô, để cô ngừng di chuyển.
Nếu còn như vậy nữa anh sợ lửa lan ra mất.
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, là thư kí của Tịnh Dương.
Lưu Mộng Tuyền lườm anh rồi thong thả ngồi về chỗ của bản thân.
Đôi mắt có chút hứng thú quan sát cô gái này.
Mái tóc xoăn bồng bềnh, trang điểm tỉ mỉ, sắc nét, gương mặt đậm hương vị phụ nữ.
Cô ta mặc một cái váy liền áo màu đen, cổ áo dừng ở phía dưới bả vai, tóc dài được búi gọn, lộ ra cái cổ trắng ngần, cùng xương quai xanh tinh xảo.
Lưu Mộng Tuyền cười cười, xem ra mị lực người đàn ông của cô phát ra cũng không nhỏ.
Tịnh Dương nhíu mày, anh đã rặn không ai được làm phiền anh cơ mà.
Lần đầu tiên, Tịnh Dương xem xét kỷ thư kí của mình.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Bạch Hân nhận ra anh đang tức giận nhưng chức nghiệp bắt buộc cô phải bình tĩnh.
Khi nãy nhìn thấy anh cùng người phụ nữ này đi vào phòng, cô liền biết hai người quan hệ không tầm thường.
Hơn nữa, Bạch Hân cảm giác cô ta nhất định sẽ gây ra không ít khó khăn cho cô trong con đường làm thiếu phu nhân nhà họ Tịnh.
Đè nén lại khó chịu trong lòng, cô nói”
“Phó tổng, đây là văn kiện của Apo.
Bên đó nói tối nay muốn mời phó tổng một bữa cơm ạ.”
“Được, cô để đó đi.” Anh gật đầu.
Bạch Hân muốn nói gì đó song cuối cùng cô vẫn ngậm miệng mà đi ra ngoài.
Tối nay là thương nghiệp nhất định, Tịnh Dương sẽ mang cô đi.
Nhưng cô ta không ngờ là Tịnh Dương lại dẫn Lưu Mộng Tuyền đi.
Đợi Bạch Hân ra ngoài, Lưu Mộng Tuyền tiến lại gần Tịnh Dương bắt lấy cà vạt anh, dí mặt lại gần.
“Nói, anh và cô ta là quan hệ gì?” Ánh mắt như đao giết người, như thể chỉ cần anh nói có, cô liền phán anh tử hình.
Tịnh Dương bực mình mà nở nụ cười, cô nhóc không tin anh.
Cô thấy vẻ mặt đó của anh liền biết mình chọc trúng tổ kiến, vội vàng lấy lòng cười cười.
“Em chỉ đùa một chút.” Sau đó tự nhiên đứng thẳng người, ngáp một cái.
“Buồn ngủ quá, em đi ngủ đây.” Nói xong liền chạy thật nhanh về phòng nghỉ.
Tịnh Dương thấy vậy bất đắc dĩ cười.
Gần tối Tịnh Dương đưa Lưu Mộng Tuyền cửa hàng trang phục chọn váy rồi đưa cô đi làm tóc.
Người tạo mẫu khéo tay tạo