Tịnh Kỳ nằm một lát thì chút sức đã trở lại.
Cô mở mắt quan sát mọi thứ xung quanh, đây là tầng ba khách sạn.
Không biết Phong Bác Thần đi đâu rồi, cô cố gắng ngồi dậy nhưng không được.
Đúng lúc này, Phong Bác Thần đã quay trở lại, Tịnh Kỳ vội vàng nhắm mắt lại.
Phong Bác Thần đi đến bên cạnh giường nhìn gương mặt nhỏ tinh tế kia.
Anh không muốn làm vậy nhưng anh không muốn để mất cô.
Anh cúi người yêu thương vuốt v e lên trán Tịnh Kỳ.
Anh chưa từng nghĩ có một ngày cô sẽ dịu dàng nằm trong vòng tay anh như vậy.
Phong Bác Thần thầm may mắn vì hôm đó đã đồng ý với Ninh Cẩm.
Hóa ra sau khi về nước, cô ta đã lén liên lạc với anh.
Thuyết phục anh rằng Tịnh Kỳ là bị ép buộc, nói cho anh biết con người thật của Hoài Cẩm Nam.
Cho nên họ mới có cuộc gặp mặt ở Vọng Thư Lâu nhưng thật may mắn hôm đó họ không hề chạm mặt đám người Hoài Cẩm Nam.
Thực ra, Phong Bác Thần anh hoàn toàn có thể tự kiểm chứng những lời cô ta nói nhưng anh lại lựa chọn muốn tin tưởng.
Anh sợ cô thực sự không còn thích anh nữa, không còn quan tâm đ ến anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phong Bác Thần trở nên âm trầm, ám chút tình d*c.
Cúi người muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng đồng thời đôi tay từ từ men xuống eo của cô, Tịnh Kỳ vội vàng mở mắt.
Phong Bác Thần bất ngờ đối diện với đôi mắt của cô, anh nhìn thấy bóng dáng của bản thân trong mắt cô.
Cảm giác như cô chỉ có mình anh vậy, điều này làm Phong Bác Thần không kìm nén được mà ôm lấy cô.
Anh ta đỡ lấy gương mặt Tịnh Kỳ muốn hôn lên đôi môi đỏ hồng ấy.
Tịnh Kỳ thấy hành động của anh, sợ tới mức giãy giụa: “Anh… anh làm gì vậy.”
Phong Bác Thần cố gắng không để ý đến cô, anh giơ tay muốn cởi bỏ áo ngoài của cô.
Người vẫn hôn lấy gương mặt cô vừa hôn vừa nói:
"Ngoan, anh sẽ không làm em bị thương."Dứt lời liền gấp gáp dật bỏ áo khoác của Tịnh Kỳ.
Anh nhất định phải có được cô.
Tịnh Kỳ gào khóc: “Buông tôi ra.” Cô không hiểu tại sao anh ta lại làm thế, rõ ràng anh không phải là người như vậy.
Tịnh Kỳ cố hết sức đẩy anh nhưng Phong Bác Thần không hề hấn gì, hai chân cô bị đè chặt lại.
"Tịnh Kỳ...!Tịnh Kỳ..." Phong Bác Thần hôn lên ngực cô, dần di chuyển xuống sâu hơn.
Đương lúc anh sắp thực hiện bước cuối cùng thì lại nghe thấy cô nói: “Phong Bác Thần, tôi hận anh, đời này kiếp này tôi đều hận anh.”
Câu nói như bùa chú khảm vào trong đầu anh lặp đi lặp lại không dứt.
Phong Bác Thần cúi người nhìn lại gương mặt cô tái mép, toàn là nước mắt, cả người run rẩy kịch liệt.
“Xin lỗi, anh xin lỗi.” Phong Bác Thần ôm lấy người cô, anh không biết tại sao mình lại như vậy.
Phong Bác Thần vội vàng lấy chăn đắp cho cô rồi nhanh chóng chạy đi ra ngoài.
Tịnh Kỳ trong suốt quá trình cô không hề nói một lời nào hết.
Cô không ngờ người cô luôn coi là anh trai lại sẽ làm vậy với cô.
Nằm trên giường một lúc lâu cô bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, cho rằng là Phong Bác Thần quay lại cô chạy nhanh muốn khóa cửa lại nhưng đã muộn.
Vì sức cô còn yếu người này đẩy vào một cách dễ dàng.
Lúc này, Tịnh Kỳ mới nhìn rõ mặt ông ta.
Một ông già béo ị, bụng phệ, nở nụ cười d@m đãng về phía cô.
Thì ra vừa nãy Ninh Cẩm ở bên ngoài thấy Phong Bác Thần đi ra biết anh ta không làm gì được Tịnh Kỳ, cô