Mấy người nghe thấy Tịnh Kỳ ghét bỏ, liền muốn tức giận nhưng nghĩ đến lát nữa cô sẽ ở dưới thân họ kêu gào nên không so đo với cô.
Lúc này một tên tự cho là đẹp trai tiếng lên đẩy ly rượu về phía cô.
“Tôi mời cô, uống đi.”
Tịnh Kỳ híp mắt, ngơ ngác mà nhìn anh ta.
Giây tiếp theo, đột nhiên giơ tay, đem kia ly rượu hất đến trên người anh ta.
“Anh là ai mà dám ra lệnh cho tôi!”
Đột nhiên bị người hất một cốc rượu, tên đàn ông kia liền thẹn quá hóa giận, chuyện này nhất định sẽ trở thành trò cười làm mọi người chê cười anh ta.
“Cô bị điên à!”
Người pha chế yên lặng quan sát rồi lặng lẽ ấn chuông kêu bảo an, trong lòng lại yên lặng vỗ tay.
Tịnh Kỳ nghe anh ta hô to gọi nhỏ, mắt trừng lớn hơn nữa, mặt mày sắc bén đem mấy người đều sợ tới mức sau này lùi một bước.
“Anh còn dám quát tôi?”
Cô vung tay lên, một tiếng vang giòn dã lọt vào tai những người vây quanh.
Tất cả mọi người đều không dám tin tưởng, song nghĩ đến vị đại tiểu thư này là hòn châu báu trong lòng nhà họ Tịnh, phản ứng như vậy cũng là bình thường.
Tịnh Kỳ đánh anh ta nhưng anh ta không dám đánh lại.
Hòn ngọc quý của Dương Kỳ không phải muốn đụng là đụng được.
Nếu anh ta can đảm đánh trả, có thể sáng mai cả nhà họ sẽ không còn chỗ đặt chân ở Nam Kinh này.
“Mẹ nó, đen đủi, gặp phải cái bệnh tâm thần.” Không thể làm gì được, anh ta hậm hực muốn giờ đi “Đáng đời bị nói là bà chằng, kẻ điên mới dám yêu cô.”
Đang muốn xoay người rời đi, liền bất ngờ bị người kéo lại từ phía sau, một cú đấm như xé gió lao về phía mặt anh ta.
Mới từ toilet trở về Lưu Mộng Tuyền thấy Hoài Cẩm Nam xuất hiện ở đây thì giật mình, anh ta chính che ở trước người Tịnh Kỳ, cùng mấy người kia đánh nhau, cô vội vàng chạy tới, “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Cô quay người kiểm tra Tịnh Kỳ một lượt: “Nơi nào bị thương? Cánh tay, chân, không có ai chạm vào cậu đi.”
Nhưng mà Tịnh Kỳ đã nghe không thấy.
Cô mới từ câu nói của anh ta tỉnh lại, càng nghĩ càng khổ sở.
“Anh mới là bệnh tâm thần, mới là kẻ điên.” Vừa nói cô vừa đấm vào người anh ta.
Nhưng may mắn đã bị Hoài Cẩm Nam ôm lấy.
Lúc này, Tịnh Kỳ mới nhìn thấy Hoài Cẩm Nam, nhớ lại những gì thấy trên mạng cô càng khổ sở hơn.
Cô chưa kịp nói gì, Hoài Cẩm Nam đã xả cho cô một tràng.
“Hay nhỉ? Có phải đã quên lần trước bị người ta hạ dược.
Lá gan ngày càng lớn phải không? Không nghe lời đúng không?” Giọng điệu nghiêm khắc kết hợp khuôn mặt âm trầm làm Lưu Mộng Tuyền không tự giác được mà xem xét lại bản thân mình.
Hóa ra, chiều nay Hoài Cẩm Nam dành cả buổi chiều để xử lý Vương Bân.
Anh vận dụng mọi mối quan hệ để hắn ta không có cơ hội ngóc đầu lên.
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, bây giờ còn bị anh mắng, Tịnh Kỳ trợn to mắt, cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
“Anh mắng tôi.”
Cô nhẹ nhàng nói một câu như vậy, lại