Sáng hôm sau, cô gái mất hết hơi sức, ở trên giường mơ mơ màng màng mở mắt, giật giật thân thể.
Cử động nhỏ chứng minh, cô còn sống.
"Tỉnh?" Tịnh Kỳ nhìn về chỗ phát ra tiếng, chỉ thấy Hoài Cẩm Nam mặc áo ngủ ngồi ở trên ghế sô pha vắt chân, trên đùi còn có một ít tài liệu.
"Thức dậy thì đi rửa mặt rồi dậy ăn sáng." Hoài Cẩm Nam đặt tài liệu lên bàn đứng dậy tới chỗ cô.
Tịnh Kỳ nhìn thấy anh đi tới vội vàng dùng chăn che đầu mình lại ước gì bản thân có thuật tàng hình.
Hoài Cẩm Nam ngồi xuống bên cạnh giường, vươn tay lôi kéo chăn của cô.
Tịnh Kỳ cầm chăn thật chặt chỉ là không chịu lộ mặt.
Sự nhẫn nại của Hoài Cẩm Nam luôn rất ít liền dùng sức kéo chăn rách ra thành hai.
Tịnh Kỳ không nghĩ tới sức của anh lớn như vậy đột nhiên bị bông vải bay ra làm cô sặc một cái, trong mũi và trong miệng đều có.
Hoài Cẩm Nam nhìn cô vươn tay gạt bỏ bông vải trước mặt.
Thấy dáng vẻ này của cô hơi ngốc nghếch, còn đâu dáng vẻ nữ cường nhân của phòng kế hoạch.
"Mau dậy ăn cơm." Hoài Cẩm Nam nhàn nhạt nói.
Tịnh Kỳ thấy mặt anh đã nghĩ đến đêm qua vội vàng vươn tay che mặt mình không muốn cho anh thấy.
Nghĩ đến bản thân còn định đem chăn chắn giữa hai người, thế mà cuối cùng còn lăn lộn cùng anh.
Lúc này, Hoài Cẩm Nam thật sự không vui kéo tay cô ra, nhỏ giọng trách mắng: "Rốt cuộc là em ầm ĩ cái gì?” Anh vẫn nghĩ cô còn giận vì chuyện anh và Nghiên Dương.
Khuôn mặt Tịnh Kỳ đỏ bừng hơi ủy khuất nhìn anh.
Hoài Cẩm Nam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ như cà chua, ngẩn người.
"Em thẹn thùng?"
Tịnh Kỳ bị anh hỏi như vậy mặt càng đỏ hơn, hất mặt đi không nói một câu.
"Ha ha có cái gì mà thẹn thùng chúng ta là vợ chồng thì l@m tình là chuyện rất bình thường." Hoài Cẩm Nam cười lên tiếng vươn ngón tay chọc chọc khuôn mặt hồng hồng của cô.
“Ai là vợ anh.” Tịnh Kỳ thì thầm.
Nhưng đáng tiếc là lại không lọt qua tai thính của anh được, anh mỉm cười nói: “Là em, Tịnh tiểu thư nhà họ Tịnh hay còn gọi là bánh bao lớn.”
"Không được nói!" Tịnh Kỳ thẹn quá hóa giận, vươn tay che cái miệng của anh, lông mày nhăn lại thành một nắm.
Hoài Cẩm Nam dễ dàng kéo tay nhỏ bé của cô ra, tiếp tục đùa: "Sao lại không được nói?”
Tịnh Kỳ nhìn bộ dáng lười nhác của anh, có một loại xúc động muốn cắn anh.
"Vẻ mặt của em như thế chẳng lẽ là muốn hôn anh sao?" Hoài Cẩm Nam cũng không biết làm sao mình có thể nói ra câu này nhưng nhìn bộ dáng xấu hổ và giận dữ của cô, cảm thấy thật đáng yêu.
"Anh nói lung tung!" Tịnh Kỳ sốt ruột nhào tới lấy tay che cái miệng của anh.
Hoài Cẩm Nam bị cô nhào tới như vậy liền ngã xuống chính xác mà nói là bị cô đè dưới thân thể.
Tịnh Kỳ tức giận nhìn anh, cũng chưa phát hiện toàn bộ sau lưng mình đều lộ ra không khí, đương nhiên cũng lộ ra dưới ánh mắt của Hoài Cẩm Nam.
Hoài Cẩm Nam buồn cười nhìn cô thở phì phì, không buông tha cơ hội tốt ăn đậu hủ này, vươn tay phủ trên mông cô vừa trắng vừa mềm.
Tịnh Kỳ cứng đờ nhìn lại chỉ nhìn thấy một đôi tay đặt ở trên mông cô, cảm giác không phải là bình thường.
Hoài Cẩm Nam thu ngón tay bấm một cái ở trên mông cô.
"Anh..." Tịnh Kỳ lập tức như bị giật điện lật xuống người anh.
Hoài Cẩm Nam không cho cô cơ hội xoay người trực tiếp đè cô ở dưới thân thể.
Tịnh Kỳ vẻ mặt trêu tức của anh, thất bại há mồm cắn lên vai anh.
"Tức giận?" Hoài Cẩm Nam sửng sốt cúi người hôn một cái ở trên môi cô.
"Anh bắt nạt em." Tịnh Kỳ nói
Hoài Cẩm Nam lật xuống người cô, lấy một nửa chăn bị xé phủ lên người cô.
Tịnh Kỳ hờn dỗi quay lưng lại không để ý anh.
Hoài Cẩm Nam ôm cô từ phía sau lưng ôm, hiếm khi tốt tính dụ dỗ "Manh Manh, anh sai rồi."
Tịnh Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn anh, tiếp tục làm nũng, trong lòng lại âm thầm cười.
Xem ra anh cũng có ngày này.
"Anh thích em mới khi dễ em hiểu không?" Hoài Cẩm Nam nghĩ nghĩ, hơi không tự nhiên nói.
Tịnh Kỳ ngẩn người quay đầu nhìn anh "Anh thích em?”
"Ừ." Hoài Cẩm Nam nhàn nhạt đáp lời, lần đầu tiên