Tịnh Kỳ như không tin vào tai mình, nhìn điện thoại đã tắt từ lâu, cô thẫn thờ cho đến khi đèn trong phòng bật sáng.
Tịnh Kỳ như bật mở công tắc, quay lại nhìn vào Hoài Cẩm Nam lúc này vô cùng đẹp trai, gọng kính vàng tri thức.
“Hoàn mỹ” là hai từ để nói về Hoài Cẩm Nam, nhưng đều cô không ngờ là anh hoàn mỹ trong cả việc lừa dối cô.
“Sao muộn vậy còn chưa ngủ?” Anh đi đến bên người cô, nhẹ giọng hỏi.
Dạo gần đây thái độ của cô rất khác, nó làm anh cực kì khó chịu và lo lắng.
Tịnh Kỳ không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào anh, quan sát tỉ mỉ.
Bỗng cô mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt mang theo sự yếu ớt.
“Em không buồn ngủ lắm.” Nghĩ một lúc cô nói tiếp: “Mai em muốn về nhà.”
Hoài Cẩm Nam nghĩ đến vết thương của cô đã đỡ, cũng như ở đây cô cũng không thoải mái với mẹ anh nên gật đầu đồng ý.
Hóa ra từ khi Tịnh Kỳ ở đây dưỡng bệnh, Hồ Hiểu Mai cũng ở đây.
Có điều không phải là để quan tâm cô mà là canh chừng cô tìm Hoài Cẩm Nam.
Tịnh Kỳ đứng dậy đi đến gần ban công, nhìn màn đêm tối mịt.
Cô không quay người lại mà nói: “Anh ăn cơm chưa?”
“Anh chưa.” Hoài Cẩm Nam trả lời
“Vậy anh đi tắm đi rồi xuống lầu ăn cơm.” Tịnh Kỳ đáp, trong lòng lại có đáp án cho câu hỏi của Nghiên Dương, xem ra cô cần gặp mặt nói chuyện với cô ta một chuyến.
“Được.” Anh vào phòng lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Tịnh Kỳ nhìn cửa phòng khép lại, nhỏ giọng thì thầm “Hoài Cẩm Nam mong anh sẽ không làm tôi thất vọng.” Cô đi xuống phòng khách mọi người đều đã ngủ, cô liền nấu cho anh một bát mì cùng với một đ ĩa há cảo hấp.
Song xuôi, cô ngồi trên bàn đợi anh.
Được một lát anh từ trên lầu đi xuống, thấy cô lẳng lặng ngồi trên bàn đợi mình, anh mỉm cười.
Có lẽ đây chính là cảm giác mà anh chờ mong, một mái nhà hạnh phúc.
Nhưng anh không hề biết những câu trả lời sau đây của anh sẽ phá hủy điều anh chờ mong.
“Mau lại đâu không sẽ nguội mất.” Cô gọi anh.
Hoài Cẩm Nam đi đến, thấy cô làm món mình thích liền mỉm cười, cô nấu ăn rất ngon nhưng lại ít khi nấu.
Cô nói nấu nhiều sẽ làm da tay cô bị thương, song chỉ cần anh muốn ăn cô đều thỏa mãn anh.
“Em cũng ăn” Anh dùng bát nhỏ gắp mì cho cô.
Tịnh Kỳ không từ chối.
Hai người vừa nói cười vừa ăn uống không khí thật hài hòa.
Vì vẫn ở nhà cũ nên hai người ngủ chung phòng, nằm trên giường do lưng cô vẫn chưa khỏi hẳn chỉ có thể nằm ngang.
Nhìn lên trần nhà, cô mở miệng hỏi: “Cẩm Nam, anh chưa từng nói dối em đúng không?”
Nghe cô nói vậy, Hoài Cẩm Nam quay đầu lại.
“Chưa từng.” Ngữ điệu chắc chắn, làm người nghe tin là thật.
“Vậy được rồi! Ngủ ngon!” Tịnh Kỳ nhìn về phía anh cười sáng lạn, chúc ngủ ngon song liền nhắm mắt lại.
Hoài Cẩm Nam rướn người hôn lên trán cô.
“Ngủ ngon.”
Nghiên Dương nhìn cô gái đối diện, trên người mặc bộ váy màu kem, hơi rộng mang lại cho người nhìn cảm giác thoải mái.
Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt to sáng người, mái tóc buộc cao để lộ vầng trán rộng.
Trên người toát ra hương vị phụ nữ thật khiến người khác say mê.
Nhưng như vậy thì sao người đàn ông của cô ta vẫn bị cô bắt giữ.
“Tịnh Kỳ, đã lâu hai chúng ta mới được ngồi lại trò chuyện với nhau như vậy?”
“Có gì mau nói đi.”
“Sao lại vội vã như vậy, chúng ta từ từ nói.” Nghiên Dương mỉm cười, làm sao bây giờ nhìn khuôn mặt nhỏ này chuẩn bị phải đau khổ sao cô vui vẻ như vậy cơ chứ.
Tịnh Kỳ nhàn nhạt nhìn cô ta, ánh mắt lại sâu thẳm.
Nghiên Dương chán ghét vẻ mặt này của cô, giống hệt năm đó khi Tịnh Kỳ bị hãm hại.
Tất cả trước mặt cô đều trò đùa, như con khỉ mua vui.
Cô ta nhịn không được ném xấp ảnh lên trên bàn, những bức ảnh rải rác ra đa phần đều là những bức ảnh trần của cô ta và Hoài Cẩm Nam.
Tịnh Kỳ nhẹ nhàng cầm những bức ảnh đó lên, bằng kiến thức mà cô biết đây đều là ảnh thật không cắt ghép.
Hoài Cẩm Nam hai mắt nhắm nghiền ôm lấy Nghiên Dương, xem ra người chụp