Ăn sáng song, hai người đều đi đến công ty.
Vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, Tịnh Kỳ liền đắm chìm trong công việc, phòng kế hoạch được giao nhiều dự án không nhỏ, tuy rằng dễ dàng xử lý được nhưng yêu cầu của đối phương rất nhiều.
“Chị Tịnh bên phía công ty của Bạch tổng có phải có thù oán với công ty chúng ta không, sao cứ thay đổi ý kiến hoài vậy.” Tiểu Dương Trải qua vài hiệp đàm phán, chịu không nổi hô to.
Tịnh Kỳ lắc đầu không nói gì, cô cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Rõ ràng kế hoạch vô cùng chỉnh chu, khả năng thực thi vô cùng cao mà bên đó mãi không đồng ý.
Mà cô lại không hề đắc tội anh ta, hai người nói chuyện còn khá hợp.
“Chỉnh sửa lại tài liệu một lần nữa đi.
Linda em hẹn bên đó trưa nay gặp mặt cho chị.
Nếu lần này không được thì không cần làm nữa.” Tịnh Kỳ đánh dấu lại một số chỗ để sửa, sau đó phân phó Linda gọi điện thoại.
“Vâng” Linda đáp lại.
Hơn mười phút sau, Linda báo bên đó đã đồng ý.
Địa điểm là một nhà hàng theo phong cách Tây Âu, nghĩ muốn làm thành công hợp đồng này, thì phải chiều theo sở thích bên khách, Tịnh Kỳ biết Bạch Doanh Trần thích cơm Tây.
Vị này vài năm trước luôn ở nước ngoài, hẳn là khẩu vị sẽ không dễ thay đổi.
Tịnh Kỳ dẫn theo Tiểu Dương tới trước.
Lát sau Bạch Doanh Trần cũng mang theo trợ thủ đến.
Hai người vốn không xa lạ nhau, hơn nữa mấy ngày trước, hai người còn gặp mặt.
“Bạch tổng” Tuy trên mặt Tịnh Kỳ lộ ra ý cười, nhưng những ai quen biết cô đều biết, đây tuyệt đối không phải kiểu tươi cười thân mật, Bạch Doanh Trần cũng coi như là người quen, anh ta đương nhiên nhìn ra được.
“Tịnh tiểu thư” Bạch Doanh Trần cười hòa nhã, không phải anh muốn làm khó dễ cô, ai bảo cô là người của Hoài Cẩm Nam cơ chứ.
Hai người lại khách sáo một hồi, sau đó chỉ thấy Tịnh Kỳ đưa phương án cho anh, cười nói: “Bạch tổng, chúng ta vẫn nên giải quyết mấy cái hạng mục chưa thỏa thuận được rồi hẵng ăn cơm, không bữa cơm này ăn không ngon đâu.”
Tiểu Dương nghe xong lời cô nói, nghẹn cười tới khó chịu.
Chị Tịnh tuyệt quá! Rõ ràng là hẹn người ta tới ăn cơm, lại bày ra thái độ chuyện chưa xong không cho ăn, chị ấy có phải là chuẩn bị nếu đàm phán không được thì không mời cơm.
Bạch Doanh Trần không nói gì, liền biết cô không hề có ý tốt mời anh ta ăn cơm mà.
Vì vậy chuyện ăn cơm đã là chuyện của mấy tiếng sau.
Cuối cùng, nhờ vào tài biện luận và kế hoạch hoàn hảo bên phía Bạch Doanh Trần đành chịu nhượng bộ.
Song xuôi, mọi người bắt đầu dùng cơm, hai bên liền trò chuyện rất vui.
Thương nhân chính là như vậy, chỉ cần có lợi, cho dù năm phút trước có xức đầu mẻ chán thì vẫn có thể chưng ra vẻ mặt thân thiết tích cực.
“Chuyện hôm đó, tôi vẫn chưa được chính thức cảm ơn anh.
Nay dùng ly rượu này kính Bạch tổng một ly.” Nâng ly rượu, Tịnh Kỳ mỉm cười nhìn về phía anh, giọng nói so với khi nãy thân thiện hơn rất nhiều.
Bạch Doanh Trần nghe vậy liền cười, cả hai đều biết cô nhắc đến chuyện gì.
“Được.” Anh ta cũng nâng ly, hai người uống cạn.
Tiếp đó hai người cùng nhau trò chuyện về công việc.
Bạch Doanh Trần lúc này mới ngạc nhiên hóa ra hai người có nhiều suy nghĩ chung trong việc kinh doanh như vậy.
Anh ta bắt đầu có chút thưởng thức về cô, có chút tiếc nuối vì gặp cô hơi muộn.
Tiểu Dương ngồi bên cạnh vô cùng cảm thán, đúng là vị thần của phòng kế hoạch nói chuyện luôn linh hoạt như vậy.
Anh ta liền cảm thấy chỉ cần có chị ấy không việc gì không giải quyết được.
Khẽ nhấp một ngụm rượu, đơ đãng quan sát xung quanh, ánh mắt cậu nhìn thấy một người đàn ông đang dùng cơm thoạt nhìn có chút quen quen.
Tiểu Dương híp mắt lại nửa ngày, đột nhiên lại gần Tịnh Kỳ, ghé vào tai cô: “Chị Tịnh, người kia có phải Hoài tổng không?”
Nghe thấy hai chữ Hoài tổng, Tịnh