Lưu Mộng Tuyền muốn trả lời Tịnh Kỳ nhưng chiếc xe kia đột ngột bật đèn, ánh sáng chói mắt rọi tới, cô chỉ kịp thấy bóng người chớp nhoáng và gương mặt người đàn ông có vết sẹo lớn khiến cô phát tởm. Chiếc xe lao đến, cô chỉ kịp mở cửa nhảy xuống bụi cỏ bên cạnh nhưng không ngờ va chạm lớn làm cô đập mình vào mép cửa rồi mới ngã lăn xuống.
Vừa ngã xuống bụng cô liền truyền đến cơn đau co rút khiến cô ý thức được một chút gì đó đang mất đi, cô chỉ chớp mắt một cái, máu tươi trên trán chảy đầm đìa, chảy dọc vào mắt cô...!cả thế giới rơi vào một mảnh tối đen...
Những người ở công trường mới quay đầu lại liền thấy hai chiếc ô tô va chạm vào nhau, một chiếc bị đánh văng xuống triền sông, chiếc còn lại nhanh chóng rời đi.
“Mau có tai nạn, đâm người rồi.
Một chiếc xe bị đâm xuống triền sông.” Một người ở trên tầng cao hô to.
Đám người thấy thế nhao nhao hoảng hốt, chạy tới chiếc xe ở bên dưới hoàn toàn bốc cháy.
Một số người nhanh chóng báo cảnh sát, một số người thì gọi cấp cứu.
Khói bụi mịt mù khiến nhiều người tụ họp.
“Mộng Tuyền… Mộng Tuyền… trả lời mình.” Tịnh Kỳ cố nén sợ hãi lái xe thật nhanh.
Trong điện thoại cô nghe có người hô hoán, từng chữ lọt vào tai cô làm cô càng run rẩy hơn.
“Alo cô là bạn của người lái xe sao? Cô mau đến đây, xe của bạn cô bốc cháy rồi.” Hóa ra một người công nhân thấy tiếng nói thấp thoáng trong điện thoại nên cầm lên xem thử, may là đầu dây kia có người.
“Bốc cháy.” Đầu của Tịnh Kỳ vang lên từng hồi ong ong, cô cảm thấy trái đất quay cuồng mạnh hơn, hít một hơi thật sâu, run rẩy nói: “Ở đâu, cô ấy ở đâu?”
“Công trường đang thi công của Bác Dương.” Người công nhân đáp lại.
“Cảm ơn” Tịnh Kỳ trả lời rồi đi nhanh đến đó.
Cô đến nơi đã hơn năm phút sau, cảnh sát đã có mặt ở hiện trường.
Chiếc xe đang bốc khói ở triền sông, nhưng may mắn trong xe không có người.
Tịnh Kỳ nghe vậy thở phào, sau đó lại lo lắng Lưu Mộng Tuyền đi đâu.
Đúng lúc này, ánh mắt cô đụng phải bụi cỏ ở bên trái xe, chỗ đó có dấu vết thứ gì lăn xuống.
Trái tim cô đập nhanh, chầm chậm tiến lại gần.
Cô nhìn thấy Lưu Mộng Tuyền đang nằm ở đó.
Không nghĩ ngợi cô nhảy xuống, ngồi bên cạnh cô ấy, miệng hô to: “Bác sĩ, người ở đây, ở đây.”
Máu từ trán cô ấy chảy ra ngoài, làm cô không dám lập người lại.
Tịnh Kỳ cởi áo khoác, bịt lại chỗ đang chảy máu.
Chiếc áo len mỏng bị thấm ướt, cô còn phát hiện dưới thân cô ấy chảy nhiều máu.
Bản năng của phụ nữ làm cô biết chuyện gì đã xảy ra.
“Bác sĩ, trên trán cậu ấy có mỗi lỗ thủng lớn dẫn đến mất máu quá nhiều.
Bây giờ cậu ấy đã lâm vào tình trạng hôn mê.”
Bác sĩ nghe cô nói vậy liền hai mặt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng mà đưa ra quyết định ba người đi xuống đưa cô lên cáng rồi nhanh chóng di chuyển đến bệnh viện.
Trên đường di chuyển, Tịnh Kỳ liền gọi điện cho bố mẹ Lưu Mộng Tuyền và bố mẹ cô.
Còn anh hai suy nghĩ một lát cô vẫn gọi, cô sợ anh hối hận.
“Anh hai, Mộng Tuyền bị tai…”
“Cái gì? Em nói Mộng Tuyền bị tai nạn?” Tịnh Kỳ nói chưa xong, Tịnh Dương liền gấp gáp hỏi.
Anh đứng bật dậy làm chiếc ghế ngã ra phía sau, phát ra một tiếng vang lớn.
Mọi người trong cuộc họp đều nhìn anh.
Tịnh Kỳ bị giọng nói sốt ruột của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng nói: “Hiện tại em đã đưa cô ấy vào cấp cứu, anh liền bình tĩnh mà trở về nhớ bảo người đèo ra sân bay, đừng hoảng loạn mà tự lái xe.”
“Được giúp anh ở bên cô ấy, anh về ngay.” Tịnh Dương đáp lại, nhanh chóng cúp điện thoại, trái tim anh đập thình thịch, trên lưng thấm ra mồ hôi lạnh, làm ướt hết áo sơ mi của anh.
Chỉ cần tưởng tượng đến Lưu Mộng Tuyền sẽ bỏ anh mà đi, anh gần như không thở nổi.
Nghĩ đến đây, Tịnh Dương liền càng đứng ngồi không yên, anh phải trợ về ngay lập tức, không thể dừng lại một giây nào cả.
Không quan tâm bản thân còn đang trong cuộc họp anh nhanh chóng gọi điện cho trợ lý