Hoài Cẩm Nam bế cô lên nhà, tắm rửa, đặt cô lên giường rồi mới đi ra thư phòng.
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Tịnh Kỳ mới mở mắt.
Thực ra vừa rồi khi dòng nước ấm xối vào người, cô đã tỉnh lại nhưng không biết đối mặt với anh thế nào nên đành giả vờ ngủ.
Thở dài một hơi, Tịnh Kỳ quyết định nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai còn đến thăm Lưu Mộng Tuyền.
Nửa đêm, Tịnh Kỳ có chút khát, cô đi ra ngoài muốn rót nước liền thấy ở chân cầu thanh có một người đang đứng đó.
Tịnh Kỳ có chút giật mình định gọi liền nghe thấy anh nói: “Được, em ngủ sớm đi.
Ngày mai anh sẽ qua đó.” Tuy cô không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh nhưng lại cảm nhận được sự yêu thương, cưng chiều trong giọng nói ấy.
Hình như đầu dây bên kia nói gì đó, làm anh lắc đầu, thở dài: “Dương Dương, không có, anh và cô ấy thực sự đã kết thúc rồi.”
Hai chữ Dương Dương đập vào tai, làm cô có chút muốn khóc.
Là Nghiên Dương, họ vừa chia tay hai người liền đến với nhau? À cô quên mất hai người họ đã quay lại từ khi cô còn ngồi trên chiếc ghế mang tên “vị hôn thê của Hoài Cẩm Nam” rồi.
Cười nhạt một cái, Tịnh Kỳ đi xuống dưới.
Không có gì phải ngượng ngùng hay giấu diếm, dù sao cũng không thể nào quay lại bên nhau.
Hoài Cẩm Nam nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, thấy cô, anh không nói gì mà chỉ nghiêng người áp sát cô vào tường.
Tịnh Kỳ không nhìn anh, đương lúc anh lại nói chuyện với Nghiên Dương liền chui qua cánh tay anh.
Đi về phía tủ lạnh, Hoài Cẩm Nam thấy trên tay cô cầm cốc nước, biết cô khát liền để cô đi.
“Vậy em ngủ đi, ngày mai anh đến thăm em.”
Đầu dây bên này Nghiên Dương nhận được lời hứa của Hoài Cẩm Nam liền mỉm cười đắc ý.
Tịnh Kỳ cô xem, tôi đã nói Cẩm Nam sẽ nhất định quay lại bên tôi cơ mà.
Cô ta thật chờ mong lần gặp mặt tiếp theo với Tịnh Kỳ, nhớ lại tin tức Lưu Mộng Tuyền bị tai nạn, Nghiên Dương lần nữa cảm thấy tâm tình đêm này càng tốt hơn.
“Thế nào, cậu ta nói sao?” Hàn Hội hỏi, chị ta không ngờ là người mới vào nghề như Nghiên Dương lại có cả Bác Dương phía sau chống lưng, nghĩ đến khi phó tổng bảo cô ta tiếp quản Nghiên Dương cô còn có chút bất mãn.
May mắn khi đó cô ta không từ chối.
Nghiên Dương làm sao không biết tâm tư của chị ta nhưng cô không muốn so đo.
“Ngày mai anh ấy sẽ đến đây.”
Nụ cười trên mặt Hàn Hội càng rõ hơn, chị ta vui mừng mà ôm lấy cánh tay Nghiên Dương: “Lần này phải nắm chắc cơ hội, như vậy vai nữ chính mới là của em được.
Bây giờ Lưu Mộng Tuyền còn chưa biết thế nào đây là lúc em thay thế cô ta.”
Ngay từ ngày làm quản lý chị ta liền chán ghét Lưu Mộng Tuyền và quản lý của cô ta.
Không ngờ lần này đến ông trời còn giúp cô.
“Đã biết.” Nghiên Dương đáp, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Đêm nay cô ta còn một bữa tiệc nữa.
Bên này, Hoài Cẩm Nam cúp máy liền đi về Tịnh Kỳ, anh muốn nói cho biết tại sao mình lại nói chuyện với Nghiên Dương.
“Manh Manh, anh…”
“Hoài tổng, xin tự trọng.
Tôi và anh không thân thiết đến như vậy.” Tịnh Kỳ lạnh mặt, vừa nói chuyện tình tứ với người phụ nữ khác, xoay người đã gọi tên thân mật của cô.
Đúng là tra nam.
Hoài Cẩm Nam nghe cô nói vậy, lại có xu hướng muốn tức giận.
Anh biết cô giận anh vì anh không nói thật với cô, song khi anh muốn nói, lại bị làm cho tức đến không nói ra lời.
“Anh xin em 10 phút được chứ?” Hít một hơi thật sâu, anh khẩn cầu.
Cô suy nghĩ một lát, dù sao bây giờ cũng không ngủ được nghe anh nói một chút cũng được.
Tịnh Kỳ gật gật đầu, đồng ý.
Nhận được sự chấp thuận của cô, anh định nắm tay cô đi về phía ghế sô pha nhưng lại bị cô tránh thoát.
Nhìn bàn tay cứng đờ giữa không trung, Hoài Cẩm Nam có cảm giác bê đá đập chân mình.
Thở dài, tự mình đi về phía sô pha.
“Thứ nhất, anh không cùng Nghiên Dương xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Nếu em không tin anh có thể đưa ra bằng chứng.” Nói xong, anh liền chờ đợi phản ứng của cô.
Tuy nhiên cô