Tịnh Kỳ hơi hé mắt thấy trời đã sáng nhưng bản thân còn buồn ngủ, cô liền nghĩ chợp mắt thêm chút nữa cũng được dù sao mọi việc Linda đều nắm rõ.
Tám giờ sáng, Hoài Cẩm Nam đến gõ cửa phòng Tịnh Kỳ nhưng bên trong không có động tĩnh gì, suy nghĩ một lát anh mở cửa bước vào liền thấy trên giường rộng có một chỗ hơi phồng lên.
Tiến lại gần, thấy được Tịnh Kỳ đang ngủ vô cùng ngon.
Toàn thân cuốn trong chăn chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, mái tóc dài mềm mại tản ra trên gối, cái mũi hơi hơi hồng nhẹ giống một chú mèo nhỏ, ngủ thì ngọt ngào, tỉnh dậy lại giơ móng vuốt.
Đôi môi đỏ mỏng thở dài từng đợt nhẹ nhàng.
“Mau dậy ăn sáng, rồi ngủ tiếp.” Anh hơi hơi bẹo chút má của cô, như cảm nhận được người quấy phá cô liền phủi tay rồi lật người lại.
Dáng vẻ cấm làm phiền làm anh hỏi mỉm cười, yêu thích mà nhìn cô.
Đợi một hồi lâu thấy cô ngủ sâu hơn, biết đâu là không muốn ăn, anh cười khẽ, rồi cúi người hôn nhẹ lên trán cô, lặng lẽ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đến khi Tịnh Kỳ hoàn toàn tỉnh lại đã là 11 giờ trưa, cô có chút đói bụng.
Đứng dậy đi vào nhà tắm cô mới nhớ tới mình đang ở nhà Hoài Cẩm Nam.
Định gọi người lấy dụng cụ lại nhìn thấy trong phòng vệ sinh trong suốt, mọi vật dụng vẫn y như lúc cô chưa giờ đi.
Tất cả đều không hề thay đổi, cô có chút trầm tư.
Lắc đầu vứt mọi suy nghĩ ra, cô bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Bộ váy hôm qua không thể mặc ra ngoài, ôm tâm lý có chút chờ mong mở tủ quần áo, đúng như cô dự đoán đồ anh mua cho cô toàn bộ đều ở đây.
Còn tại sao chỉ có đồ anh mua thì khi cô dọn đi, cô mang đồ của cô đi rồi.
Đi vào phòng, vì trời có chút nóng nên cô chọn một chiếc váy voan mỏng màu xanh nhạt, ngắn tay tôn lên làn da trắng và đôi chân thon dài của cô.
Mái tóc dài buộc cao, để lộ vầng trán rộng, sáng ngời.
Trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Ngắm lại bản thân một lần nữa rồi mới thong thả xuống dưới.
Cô cứ nghĩ giờ này chắc Hoài Cẩm Nam đã đi gặp Nghiên Dương nhưng không ngờ anh vẫn đang ngồi xem báo ở trong phòng khách.
Khóe mắt anh lướt thấy cô, lại bị vẻ đẹp ấy làm cho chút thất thần.
“Ăn sáng.” Lấy lại tinh thần, Hoài Cẩm Nam liền dẫn đầu đi xuống phòng ăn.
Tịnh Kỳ bĩu môi, chậm chạp đi theo chân anh.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, ăn được một lát Tịnh Kỳ có chút tò mò hỏi: “Sao anh chưa đi vậy, không sợ bảo bối nhỏ của anh giận sao?”
Cô thực sự chỉ là tò mò không có ý gì cả.
Thật đấy, hãy tin cô.
Nếu bạn trai cô để cho cô đợi cả ngày, cô nhất định sẽ tức giận.
Cô chỉ đang lấy tâm thái một người con gái hỏi anh mà thôi.
Tin cô.
Tịnh Kỳ dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn anh, hi vọng anh không hiểu lầm.
Hoài Cẩm Nam nghe cô nói có chút khó chịu, đây là muốn anh đi cho khuất mắt hả? Song nhìn vào đôi mắt đang mở to kia, lại buồn cười, trêu cô: “Ghen?”
Mặt Tịnh Kỳ không biết cố gắng mà đỏ lên, ấp úng: “Tại… tại sao tôi phải ghen? Tôi với anh chả có quan hệ gì.
Tôi mới kệ anh.
Hừ.” Dứt lời không để ý đến anh mà bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
“Mẹ, Mộng Tuyền thế nào rồi? Có tiến triển gì không ạ?” Ăn xong, cô gọi điện cho Ninh Nguyệt hỏi thăm tình hình của Mộng Tuyền.
Không