“Tại sao họ lại biết cái thai của Ninh Cẩm là giả? Rõ ràng ngoài ba người chúng ta không có ai?” Phương Uyển cau mày nhìn về phía Ninh Cẩm.
“Là Tịnh Kỳ.” Ninh Cẩm nghiến răng nói.
Ninh Bân và Phương Uyển nhìn về phía Ninh Cẩm, cô liền kể cho họ nghe chuyện hôm qua.
Phương Uyển đặt mạnh cốc trà xuống mặt bàn.
“Ông thấy cháu gái yêu quý của mình chưa?” Bà Phương quát vào mặt chồng mình.
Ninh Bân cúi đầu trầm ngâm thưởng thức tách trà, ông ta không nghĩ cháu mình sẽ làm vậy.
Con bé là người thẳng thắn, tốt bụng và đối xử với người nhà rất tử tế.
“Ông nói gì đi?”
“Tôi tin con bé không làm vậy.”
“Ba… ba không tin con sao?” Ninh Cẩm trợn mắt, không ngờ ba lại không tin cô, người ba luôn yêu quý cô thế mà lại không tin cô.
“Chuyện này để tôi nghĩ lại đã.” Ninh Bân quay người đi lên lầu, Phương Uyển và Ninh Cẩm thấy thái độ của ông bực mình quay mặt đi.
Mà nhà họ Tịnh lúc này lại đang diễn ra cuộc họp gia đình sau cuộc gọi từ ông nội nhà họ Hoài.
Ba mẹ Tịnh ngồi cùng nhau bên ghế sô pha dài.
Ba Tịnh dáng người tầm 1m70, tầm khoảng 45 tuổi, tuy không còn trẻ nhưng không khó để nhận ra khi còn trẻ ông là một người rất đẹp trai.
Gương mặt nghiêm nghị, mang theo sự trầm ổn của năm tháng.
Còn mẹ Tịnh mặc bà mặc váy màu xanh, ưu nhã ngồi bên cạnh chồng.
Tịnh Kỳ đã phần là được thừa hưởng nét đẹp từ bà, một người phụ nữ 40 tuổi lại nhã nhặn thanh cao nhưng mới hơn 30.
“Tịnh Kỳ, con có gì đang giấu mọi người không?” Ba Tịnh nhìn con gái yêu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc.
Từ một đứa trẻ bé bỏng trong lòng ông giờ đã trở thành cô gái trưởng thành có người hỏi cưới mà người này còn là người mà ông từng thưởng thức.
Tịnh Kỳ ngơ ngác nhìn về phía ba rồi nhìn phía mẹ và anh trai, lắc đầu.
“Dạ, con không có.”
Tịnh Dương nhíu mày, cẩn thận quan sát cô.
Gương mặt bình tĩnh, mặt không đỏ, giọng nói không run có vẻ cô đang nói thật.
Ninh Nguyệt vẫy tay về phía Tịnh Kỳ.
Đợi cô đến bên cạnh, bà dịu dàng hỏi:
“Con quen biết Hoài Cẩm Nam?”
Tịnh Kỳ gật đầu, chuyện này giấu không được chỉ cần ba mẹ muốn điều tra thì không gì họ không biết.
“Là mấy ngày trước, lúc đó con gặp chuyện khó khăn nên anh ta đã giúp con.”
"Chỉ vậy thôi sao? Không còn gì khác?" Tịnh Dương không nhìn được hỏi.
Tịnh Kỳ khó hiểu, nghiêng đầu nhìn anh.
Cô còn có thể có chuyện gì với tên đàn ông ác độc kia chứ.
“Nếu như vậy, sao nhà họ Hoài lại nói muốn con làm con dâu nhà họ nhỉ? Rốt cuộc họ có tính toán gì?”
“Con dâu họ không phải Ninh Cẩm sao?” Cô không nghe nhầm đi.
“Đích thân Hoài Hồng nói với ba, còn nói Hoài Cẩm Nam thích con.”
“Vậy…”
“Dù có thể nào đi nữa, ba không đồng ý cuộc hôn nhân này.” Tịnh Sơn Thành nói, ông bày tỏ thái độ của mình trong cuộc hôn nhân này.
Hoài Cẩm Nam là người tài giỏi, thông minh, vẻ ngoài lịch thiệp nhã nhặn.
Ở Nam Kinh nói cậu ta có thể một tay che trời cũng không quá nhưng qua việc làm ăn cũng như xã giao, ông hoàn toàn có thể khẳng định cậu ta và vẻ bề ngoài của mình không hề liên quan.
Người như Hoài Cẩm Nam chính là không từ thủ đoạn, cứng mềm đều ăn.
Cậu ta không phù hợp với con gái ông.
Không phải nó không giỏi mà nó chưa có nhiều kinh nghiệm, ông sợ nó sẽ bị Hoài Cẩm Nam ăn tươi nuốt sống.
“Chuyện này anh cũng không đồng ý.” Hoài Cẩm Nam nổi tiếng phong lưu, từng có nhiều tin đồn tai tiếng với rất nhiều tiểu thư giới thượng lưu, minh tinh nổi tiếng.
Không chỉ vậy bây giờ anh ta còn mang danh nghĩa anh rể họ của Tịnh Kỳ.
Anh không thể để Tịnh Kỳ mang tiếng xấu, đã thế tên kia còn lớn hơn em gái anh sáu tuổi.
Cho dù anh biết tin đồn là giả nhưng bạn thân không quan trọng bằng em gái được.
Mẹ Ninh không nói gì nhưng trong mắt bà hiện rõ sự đồng tình với ý kiến của hai bố con.
Bà không ngại cậu ta lớn hơn con gái bà vì lớn tuổi sẽ