Nghiên Dương giật mình, sau đó vô cùng tức giận.
Đến bây giờ, anh còn muốn bảo vệ cô ta.
Cắn răng, bất chấp ánh mắt đáng sợ của Hoài Cẩm Nam, cô ta nói tiếp: "Không phải hôm qua cô ta cùng một người đàn ông lạ mặt đến bệnh viện ở An Huy phá thai sao.
Cháu nghi ngờ đứa bé không phải của anh Cẩm Nam nên Tịnh Kỳ mới vội vàng bỏ đứa bé như vậy."
"Cái gì?" Tịnh Dương giật mình, cơ thể run lên không biết là do tức giận hay không tin.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoài Cẩm Nam và Tịnh Kỳ lại thấy một người thì thong thả lau tay, một người thì đưa giấy như chuyện không liên quan đến mình.
Trong đầu tất cả đều có suy nghĩ đây là chuyện có gì? Nghiên Dương nói dối?
Vứt khăn lau tay vào thùng rác, Tịnh Kỳ mỉm cười, nhìn về phía Nghiên Dương: "Xem ra Nghiên tiểu thư rất quan tâm tới chuyện của tôi? Tôi đi đâu, gặp ai cô đều biết được."
"Không có, chỉ là tôi tình cờ bắt gặp mà thôi! Tôi không nhất thiết phải theo dõi cậu." Ánh mắt Nghiên Dương như có như không nhìn Hoài Cẩm Nam, cô biết hôm nay sau khi cô gọi điện anh đã đến tìm Tịnh Kỳ.
"Manh Manh, cô ta nói thật?" Tịnh Dương cau mày hỏi, anh không tin em gái mình sẽ là người như thế.
Tuy nhiên nghĩ đến cô là một người rất dứt khoát cùng với những hiểu lầm gần đây của Manh Manh và Hoài Cẩm Nam, anh sợ cô làm thật.
Ninh Nguyệt cầm lấy tay con gái, nóng lòng muốn nghe câu trả lời từ cô.
Tịnh Kỳ vỗ nhẹ vào tay mẹ mình trấn an, bĩnh tĩnh nhìn ba và ông nội.
Tịnh Sơn Thành không dấu vết gật nhẹ đầu.
"Nếu thật thì sao mà không thật thì sao?" Tịnh Kỳ trả lời thái độ có chút không quan tâm.
Nghe được câu trả lời của Tịnh Kỳ, anh có chút bực bội, không khống chế được mà có chút to tiếng: "Em… Đó là con của em."
"Không phải anh từng nói dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ thôi sao." Nhún vai, Tịnh Kỳ dửng dưng đáp lại nhưng câu nói của cô lại như hòn đá lớn ném vào mặt hồ yên tĩnh.
Tuy sức không mạnh song lại khiến của mặt hồ rung chuyển.
Ánh mắt Hoài Cẩm Nam và Tịnh Dương chạm vào nhau trong giây lát rồi nhanh chóng tách ra.
Cô đã biết, có vẻ như còn biết rất nhiều.
Hoài Cẩm Nam ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh nhưng bàn tay đang đặt bên hông dần nắm chặt.
Một cảm giác kh ủng bố xâm chiếm anh, bóp nghẹt hơi thở của anh bởi vì Tịnh Kỳ từng nói với anh rằng chỉ cần biết anh không tin tưởng cô thì cho dù có yêu sâu đậm nhường nào cô cũng sẽ không quay lại bên anh.
Anh bắt đầu sợ hãi, rõ ràng cô ngồi ngay bên cạnh lại như cách nhau rất xa.
"Sao em lại có thể như vậy, dù sao nó cũng là một đứa trẻ.
Em… em…" Tịnh Dương tức giận không nói nên lời.
"Tịnh Dương! Câm miệng" Tịnh Sơn Thành quát anh, Tịnh Dương biết bây giờ ông cực kỳ không vui nhưng cách làm của cô nhóc làm anh cực kì khó chịu và đau đớn.
Nó làm anh nhớ tới bé cưng chưa chào đời của mình.
Hoài Cận Ngôn nhìn về phía con trai của mình, việc anh tại sao lại qua lại cùng Nghiên Dương, anh đã giải thích với ông.
Nhưng vì việc này mà đem con mình quấn vào thực sự không phải là cách làm của một kẻ thông minh.
Mỗi người ở đây sau khi nghe xong tin này trong đầu đều có riêng một suy nghĩ khác nhau.
Người sốt ruột, người vui sướng.
Tịnh Kỳ quan sát hết thái độ của họ rồi mới thong thả mở miệng: "Nghiên Dương, cậu thực sự là quan tâm tôi quá mức rồi.
Tôi có cần cảm ơn cậu không nhỉ?"
Tuy không tại sao Tịnh Kỳ lại bình tĩnh như vậy nhưng Nghiên Dương vẫn cố gắng mỉm cười đáp lại: "Vậy thì không cần.
Tôi quan tâm cậu vì cậu có liên quan đến anh Cẩm Nam mà thôi."
“Ha… ha… ha… Hoài Cẩm Nam, tình yêu của hai người làm tôi thật sự cảm động quá đi mất.” Cô buồn cười đến nỗi ngã vào lòng Ninh Nguyệt, vì vậy bà cũng phát hiện bụng cô không bình thường.
Nghĩ đến điều Nghiên Dương nói bà rất kinh ngạc, nhưng