Tịnh Kỳ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thức ăn đều đã làm xong, không bằng ở lại đây ăn cơm đi.”
“Được”
Trưa nay khi cô tỉnh dậy liền nghe được người hầu nói anh tới.
Nghĩ rằng anh đến gặp Tịnh Dương nên cô vẫn ở mãi trên phòng.
Cho đến giờ ăn trưa, cô đi xuống dưới lầu liền thấy anh vẫn ở đó.
“Anh hai đâu rồi?” Cô quay đầu hỏi dì Trương, thấy được gương mặt co quắp của dì.
Lúc này cô mới nhớ ra ba mẹ đã đi về quê thăm bà ngoại, anh hai đi thăm Mộng Tuyền.
Vậy anh… ngồi ở đây cả sáng sao?
Hoài Cẩm Nam nghe được lời cô nói, hiểu được người này đã quên ban sáng anh gọi điện cho cô.
Vươn tay tưởng sờ sờ sờ đầu cô nhưng lại sợ cô sẽ không vui, suy đi tính lại cuối cùng vẫn vươn tay.
“Ngủ nhiều đến nỗi quên mất rồi!”
Giọng nói từ tính tràn vào tai cô, ngưa ngứa.
Cô thầm trợn mắt người này lại phạm quy.
Tịnh Kỳ đẩy tay anh ra, đáp: “Không muốn ăn liền về nhà.” Cô và hai bé yêu đã rất đói bụng, tiện tay cầm lấy miếng bánh trên bàn, vừa ăn vừa đi về phía nhà ăn.
Hoài Cẩm Nam dừng một chút, tiếp theo đứng dậy cùng cô đi vào trong.
Nghe được tiếng bước chân, Tịnh Kỳ cười cười.
May mắn người hầu đón được anh sẽ ở lại ăn cơm nên đã chuẩn bị khá nhiều đồ ăn.
Vì dạo gần đây, khẩu vị của Tịnh Kỳ trở nên nặng hơn, do đó phần lớn những món trên bàn đều là chua, cay.
Hoài Cẩm Nam không nhịu được nhíu mày nhưng thấy bộ dạng ăn ngon lành của cô, cuối cùng cũng không nói gì mà động đũa dùng cơm.
Lâu lâu còn gắp chút đồ ăn thanh đạm để tăng vị giác giúp cô ăn ngon hơn.
Người hầu nhìn hai người tương tác qua lại, hai mặt nhìn nhau.
Đây là tình huống gì, không phải hai người họ chia tay rồi sao.
“Em ăn no rồi.” Tịnh Kỳ dừng đũa, Hoài Cẩm Nam nghe vậy cũng dừng lại, múc cho cô một bát canh nhỏ.
“Uống đi.” Tịnh Kỳ biết nghe lời phải mà uống sách, muốn cầm khăn lau miệng nhưng lại bị Hoài Cẩm Nam nhanh trước một bước.
Thói quen trong vô thức, cả hai liền có chút lúng túng.
Vẫn là Tịnh Kỳ mỉm cười hóa giải mọi chuyện.
“Cảm ơn.”
“Không có gì”
Ăn xong, hai người đi ra phòng khách, Hoài Cẩm Nam không chớp mắt mà nhìn Tịnh Kỳ nói: “Manh Manh, anh có thể ôm em không?”
Không hiểu sao lời nói này lọt vào tai Tịnh Kỳ liền có chút đáng thương, nghĩ nghĩ, cô gật đầu, vươn tay đi chủ động ôm lấy anh.
Rất lâu rồi Hoài Cẩm Nam mới có thể cảm nhận lại cảm giác được cô ôm.
Anh liền không không chế được ôm chặt lấy cô, tham lam mà hít lấy mùi hương trên cơ thể mà anh mong nhớ.
Dùng cằm tựa l3n đỉnh đầu cô, anh thầm thở dài, nếu thời gian mã ngưng đọng như vậy thì thất tốt.
Một lát sau, Hoài Cẩm Nam bỗng nhiên nói: “Anh… có thể chạm vào bé yêu sao?” Cẩn thận đến mức, nếu hai người không dựa vào nhau Tịnh Kỳ liền sẽ không nghe thấy.
Tính tình nghịch ngợm của cô nổi lên, giả vờ như không nghe thấy, nằm im trong lòng anh.
Cô cũng muốn cảm nhận cái ôm này lần cuối trước khi rời đi.
“Được không? Anh chỉ cùng các bé yêu chào hỏi một cái.
Dù sao anh cũng là ba của chúng mà.
Em không thể đến điều này cũng bãi bỏ chứ?” Hình tượng bá tổng của người nào đó trong phút chốc sụp đổ, đám người hầu bên cạnh như không thể tin được tai mình.
Thôi, thôi họ vẫn là rời đi không muốn nghe nữa rồi.
Tịnh Kỳ nghe vậy dừng một chút, yêu cầu của anh cũng hợp lý.
Như anh nói, dù sao anh cũng là ba của các bé yêu, muốn chào hỏi một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Với lại nếu cô rời đi, cơ hội giao lưu của anh với các bé cũng sẽ ít lại.
Chắc phải đợi anh có vợ khác mới có thể giao lưu lần nữa.
Nghĩ nghĩ cô quyết định thỏa mãn anh, sờ một chút cô và hai bé yêu cũng không mất gì.
Ngồi thẳng người, cô nói: “Vậy anh sờ đi.”
May mắn hôm nay Tịnh Kỳ mặc áo babydoll và chân váy nên Hoài Cẩm Nam lần này có thể chạm hẳn vào bụng cô.
Có thể là do mang thai đôi nên bụng của Tịnh Kỳ như đã gần bốn