Bạch Doanh Trần trầm ngâm nhìn màn hình máy tính, Hướng Mai hình như đã bị người của Tịnh Dương bắt.
Nhưng như vậy cũng không sao, bởi vì người của anh ta đã sắp xếp mọi chứng cứ liên quan đến vụ án đều hướng về Hoài Cẩm Nam.
Cho dù Tịnh Dương và Lưu Ái Quốc liên hợp điều tra cũng sẽ không tra được đến đầu anh ta.
Bạch Doanh Trần kéo kéo khóe miệng, những lúc dầu sôi lửa bỏng như thế, anh ta có nên cho thêm chút củi không?
“Vào đây gặp tôi!” Anh ta ấn nút trên điện thoại bàn, rất nhanh một người đàn ông đẩy cửa bước vào.
Nếu bí thư Trần ở đây nhất định sẽ nhận ra đây không phải trưởng phòng Triệu, người trước đây từng làm ở bộ kế hoạch Bác Dương, sau đó vì có khúc mắc với Hoài Cẩm Nam mà làm sơ suất hợp đồng với Dương Kỳ mà bị đuổi việc.
“Bạch tổng” Triệu Bằng cười lấy lòng, hắn ta còn phải nhờ vào người này để lật đổ tên khốn Hoài Cẩm Nam.
Chỉ cần nghĩ đến vì anh ta mà gia đình hắn tan nát, vợ con bỏ rơi mình.
Hắn đều không nhịn được muốn lao đến gi3t chết Hoài Cẩm Nam.
“Anh lập tức cho người bám sát hạng mục đầu tư đất ở phía đông Nam Kinh mà Bác Dương muốn nhắm tới cho tôi.
Bằng mọi giá nhất định phải giành được nó.” Bạch Doanh Trần phân phó, hạng mục này về tay, số tiền mà hắn cần bổ sung lại cho công ty nhất định sẽ đủ.
Không những thế sau này Bạch gia nhất định sẽ đứng đầu ở Nam Kinh các khoản thuế cần nộp nhất định sẽ được châm trước.
“Vâng”
“Đi làm ngay đi.” Đợi Triệu Bằng đi ra ngoài, Bạch Doanh Trần liền mở một tệp ảnh lên.
Toàn bộ ảnh trong đó đều là ảnh của Tịnh Kỳ, có lúc cô đi dạo, đi chơi với Lưu Mộng Tuyền, mua sắm với Ninh Nguyệt hoặc cũng có ảnh cô đang ăn cơm tại phòng khách nhà họ Tịnh.
Bạch Doanh Trần sờ lên tấm ảnh thì thầm “Tôi không cho phép cô rời khỏi tôi.” Ánh mắt hắn tối đen như mực lại ẩn chứa một tia ỷ lại với Tịnh Kỳ.
Bỗng Bạch Doanh Trần cười to một tiếng nụ cười chói tai đến đáng sợ, chỉ cần lật đổ Hoài Cẩm Nam hắn sẽ trả được thù cho mẹ, cũng sẽ có được người con gái hắn yêu.
Thật chờ mong bộ mặt đau khổ của anh ta!
Bên này, Hoài Cẩm Nam nhìn dáng vẻ lấy lòng của Nghiên Dương có chút buồn cười.
Đây là cho rằng Hoài gia chấp nhận cô ta? Hoài Cẩm Nam, anh lần đầu đổ vỏ là do muốn tiếp cận Tịnh Kỳ mà thôi.
Anh cũng không có hứng thú bán ốc.
Ánh mắt Hoài Cẩm Nam nhìn mình làm Nghiên Dương có chút sợ hãi.
Anh đã biết? Không… không thể nào? Cố gắng trấn tĩnh lại, nở nụ cười: “Anh Cẩm Nam, em có mang canh cho anh mau lại đây uống.”
“Đợi lát nữa anh uống, em có mang sao không ở nhà nghỉ ngơi?” Hoài Cẩm Nam bình thản đặt bình đựng canh xuống dưới bàn, quan tâm nói.
Nghiên Dương nghe vậy trái tim lay động một chút, tuy nhiên nghĩ đến chuyện hôm trước, cô ta lại thẳng lưng.
“Em không có mệt lắm, con cũng không nháo em.”
“Vậy là tốt rồi! Anh còn bận chút việc, để anh bảo bí thư Trần cho người đưa em về.”
“Anh Cẩm Nam… tối… tối anh đến nhà em được không?” Giọng nói mềm nhẹ, mang theo chút ngại ngùng.
“Xin lỗi tối nay anh có một cuộc họp quan trọng, em cũng biết tình hình Bác Dương lúc này...” Tuy Tịnh Kỳ không để anh đến thăm cô nhưng cũng không có nghĩa là anh có thời gian bồi người phụ nữ dối trá này.
Nghiên Dương nghe vậy, âm thầm lo lắng trong lòng, anh không đến vậy kế hoạch của cô ta phải ngâm nước nóng sao?
Cô ta không mang thai nên cần thiết xử lý thật nhanh vấn đề này, nếu không… hậu quả cô ta không dám tưởng tượng.
Nhưng ở đây… ai mới có thể giúp cô ta?
Trong đầu cô ta hiện ra hình ảnh Linda, thư kí của Hoài Cẩm Nam.
Nhớ tới dáng vẻ kênh kiệu mỗi khi nhìn mình của Linda, cô đều hận không thể làm cô ta quỳ xuống dưới chân mình.
Vậy Linda cô đừng trách tôi, là cô tự chuốc lấy.
“Vậy em có thể ở đây với anh đến chiều được không?”
Hoài Cẩm Nam nhìn dáng vẻ giả tạo của Nghiên Dương, có chút khó hiểu.
Tại sao khi đó, anh lại có thể tin cô thực sự là người con gái kia.
Trong lòng Hoài Cẩm Nam âm thầm phỉ nhổ bản thân mình.
“Được, anh đi làm trước.” Anh gật đầu,