“Chị dâu em!” Phong Bác Thần liếc nhìn Chương Tuệ.
Ánh mắt khi nhìn Chương Tuệ thực sự không giấu nổi cưng chiều.
“Ừ hư…” Tịnh Kỳ một tay xoa cằm một tay đỡ bụng, cô biết người này.
Cô ấy từng là đàn chị của cô, học ngành quản lý tài chính.
“Em chào chị.” Cô mỉm cười vươn tay, cử chỉ đúng mực.
Chương Tuệ nhìn thấy Tịnh Kỳ, cả người liền có chút bối rối “Chào em”
Đang lúc hai người bắt tay, Phong Bác Thần mới có cơ hội quan sát Tịnh Kỳ, sau đó một người trầm ổn như anh cũng phải trừng lớn hai mắt.
“Em… em… có thai.” Tay anh run rẩy chỉ vào tay cô, anh không tin vào mắt mình.
“Đúng vậy, em mang cháu trai, cháu gái đến nương tự hai người.
Hai người có thu nhận hay không?” Tịnh Kỳ nháy mắt, gương mặt tươi cười làm người đối diện cảm thấy thoải mái.
Chương Tuệ nhìn thái độ của cô, còn không biết đây là sợ mình hiểu nhầm sao?
“Nếu Bác Thần không nhận vậy em đến chỗ chị, chúng ta cùng nhau nuôi con nhỏ.
Haha” Thực sự là Tịnh Kỳ rất đáng yêu cho dù mang thai nhưng không hề nảy nở quá nhiều, chỉ càng làm cho người ta nhìn thấy cô càng muốn cưng chiều hơn.
“Được, em theo chị xinh gái.
Không theo người không giữ lời hứa.” Tịnh Kỳ nắm lấy tay Chương Tuệ đi ra ngoài, hai người nhất trí bỏ lại Phong Bác Thần và đống hành lý.
Anh nhìn bóng lưng hai người phụ nữ sóng vai nhau bước đi, anh cười khổ.
Tịnh Kỳ không ngờ bản thân càng nói chuyện với Chương Tuê hai người lại càng có nhiều chủ đề yêu thích giống nhau.
Góc nhìn cả hai đều khá lại nên hai người trò chuyện rất hăng sau.
Vì thế dọc đường về nhà chỉ có giọng nói của hai người còn Phong Bác Thần hiện tại đã tàng hình rồi.
“Manh Manh, tối nay em nghỉ ngơi trước.
Sáng mai chị đến đón em đi chơi được không?” Cô vừa tìm hiểu được Tịnh Kỳ sang đây để nghỉ dưỡng, chăm sóc thai nhi và cũng có thể định cư luôn ở bên này.
“Được!” Chương Tuệ cho cô cảm giác gần giống Lưu Mộng Tuyền, ấm áp và thân thiết.
Nghĩ đến Lưu Mộng Tuyền, cảm xúc của cô hơi trầm xuống, bác sĩ nói rằng phải hơn một tháng hoặc có thể lâu hơn cô ấy mới có thể tỉnh lại.
“Manh Manh… Manh Manh…” Chương Tuệ gọi hai lần Tịnh Kỳ mới hoàn hồn.
“Em xin lỗi vừa rồi chị muốn hỏi gì?”
“Chị hỏi em ở đâu á.” Cô ấy chăm chú nhìn Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ dừng lại giây lát, vốn ban đầu mẹ cô nói sẽ để cô ở nhà họ Phong nhưng hiện tại Tịnh Kỳ cảm thấy không tốt.
Nghĩ nghĩ cô trả lời: “Em ở khách sạn Le Bristol Paris.
Căn hộ của em đã lâu không ở nên phải sửa sang lại một chút.”
Nghe Tịnh Kỳ nói, Phong Bác Thần có chút khó hiểu liếc mắt nhìn.
Sau đó thấy cô mỉm cười đáp lại, anh liền hiểu cô nhóc là không muốn Chương Tuệ suy nghĩ nhiều.
Nhưng nhìn xuống bụng cô, anh vẫn phải nói: “Nếu mẹ anh biết em đến đây mà lại ở khách sạn nhất định sẽ giết anh.
Vì thế cầu em hãy thương xót mà cứu anh.”
“Bác ấy thực sự sẽ giết anh? Nói dối mà không chớp mắt.” Tịnh Kỳ cười.
“Thật mà…”
Chương Tuệ nhìn thái độ của hai người khi nói chuyện, không quá mức nhưng lại quen thuộc làm cô ít nhiều cảm thấy không vui.
Im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe hai người trò chuyện.
“Thôi được rồi! Em đã biết mau lái xe đưa em về nhà.
Em muốn ngủ.” Tịnh Kỳ có chút mệt mỏi xoa bụng, ngồi máy bay lâu cô và hai bé yêu đều có chút không chịu nổi.
Phong Bác Thần liền im lặng không nói gì, lái xe đưa Tịnh Kỳ về nhà.
Chưa kịp nói chuyện thì công ty có việc gấp nên anh và Chương Tuệ đành phải rời đi trước, hẹn tối gặp lại.
Bên này, Nghiên Dương đợi mãi vẫn không thấy Hoài Cẩm Nam đến thăm.
Quản lý thì lại thúc giục cô mau chóng chuyển vào nhà họ Hoài.
Cô ta cũng rất sốt ruột nhưng cũng sợ bản thân làm quá mức anh sẽ phát hiện ra sơ hở.
Nghĩ một lát, cô quyết định gọi cho bí thư Trần.
Bí thư Trần nhận được điện thoại, thấy là số Nghiên Dương liền âm thầm kêu khổ.
Bỗng trong đầu anh ta nghĩ đến một chuyện, cười vui vẻ, tiếp điện thoại.
"Nghiên