Tịnh Kỳ nhìn tin tức trên mạng, cô có chút không tin tưởng.
Xem ra cô vẫn còn coi thường năng lực của Hoài Cẩm Nam quá rồi!
Cô nhẹ nhàng xoa bụng, có lẽ bé cưng biết cô đang chào hỏi nên lại nhẹ nhàng chuyển động
“Có phải Đậu Đậu, Củ Cải cũng cảm thấy ba các con đáng sợ đúng không?”
Lại một chân nhỏ hiện lên, chắc là cũng đồng ý với cô rồi, Tịnh Kỳ yêu thương cười khẽ.
Sau đó liền lấy điện thoại chụp lại gửi cho Ninh Nguyệt xem.
Nghiên Dương cũng thấy tin tưởng trên mạng, cô ta hoàn toàn khiếp sợ, cũng không ngờ được, người đàn ông liên lạc với cô ta là Bạch Doanh Trần, không những thế hiện tại anh ta còn bị bắt vì tham ô công khoản của công ty.
Nghĩ đến mấy ngày trước anh ta còn làm cho Hoài Cẩm Nam khó khăn trong công việc, nay đã bị tống vào nhà giam.
Nghiên Dương liền run rẩy cả người.
Có phải Hoài Cẩm Nam cũng đã biết những việc cô ta đã làm hay không?
“Á… đau quá!” Trợ lý của Nghiên Dương la lên, cô không biết tại sao cô ta lại nắm tay mình chặt như thế, nhìn vết hằn màu đỏ đậm, cô cúi đầu nhỏ giọng nói thầm.
Nếu không phải quản lý ra giá cao, cô ta mới không làm trợ lý cho con người độc ác này.
“Cô hét cái gì?” Nghiên Dương giật mình quát lớn, hất tay trợ lý làm cô ta ngã xuống.
Cứ làm như cô dùng sức lắm vậy, con tiện nhân điêu ngoa.
Bởi vì đang ở phim trường cho nên mặt đất không thể nào bằng phẳng.
Đã vậy Nghiên Dương đang đóng phim cổ trang, phân cảnh đánh nhau trên tảng đá, vì thế người trợ lý này xui xẻo rồi.
Toàn bộ gương mặt và cánh tay phải của trợ lý bị trầy xước nhưng Nghiên Dương còn mảy may không quan tâm, đã thế còn bực bội mà quát mắng vị trợ lý này.
“Còn không mau đứng lên, để tôi đỡ cô dậy nữa sao? Đúng là xui xẻo mà!” Nói rồi cô ta rời đi trước, bỏ lại đoàn người đang trợn mắt nhìn.
Đạo diễn nhìn Nghiên Dương, thầm kêu khổ, tại sao khi đó bản thân lại lựa chọn vị tổ tông này.
“Còn không mau đi sắp xếp cảnh khác, mấy người định ngồi không nhận tiền à?”
Mọi người âm thầm trợn mắt, có gan đi mắng cô ta đi, chỉ giỏi giận cá chém thớt.
Ở trong góc tối, một vị chó săn thầm cười sung sướng, không uổng công hắn nằm vùng ở đây suốt ba ngày ba đêm.
Tin tức này nhất định sẽ làm anh ta giàu to, mà nếu hắn ta nhớ không nhầm cô ta còn là tiểu tình nhân của tổng giám đốc Bác Dương.
Như thế, anh ta không lo lắng KPI tháng này rồi.
Sau khi về khách sạn, Nghiên Dương càng lo lắng hơn.
Cuối cùng, cô ta quyết định trở về tìm Hoài Cẩm Nam, không thể để bản thân chờ chết được.
Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nhận lỗi anh nhất định sẽ tha thứ!
Nhưng vừa đi ra ngoài cửa khách sạn, cô ta từ xa liền thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc, là Hoài Cẩm Nam.
Anh đến đây làm gì? Cô ta muốn lùi lại nhưng sợ làm thế anh sẽ cho rằng cô ta chột dạ liền lấy hết can đảm đi về phía trước.
Khoảng cách xe càng ngày càng gần cô, đáy lòng của cô nổi lên một cỗ khẩn trương không giải thích được, cô nhìn qua cửa sổ xe, chạm tới ánh mắt của Hoài Cẩm Nam, đôi mắt của anh rất sâu xa.
Lần đầu tiên Nghiên Dương nhìn không hiểu đáy lòng của anh đang suy nghĩ chuyện gì, lúc xe của anh chạy đến trước mặt cô, đáy lòng Nghiên Dương bỗng dưng xuất hiện một loại mong đợi, mong đợi Hoài Cẩm Nam sẽ dừng xe nhưng mà cuối cùng, người ấy lại xem như cô không tồn tại, tốc độ xe không hề chậm lại, từ trước mặt cô lướt qua, lưu lại một trận gió mãnh liệt.
“Anh Cẩm…”
Nghiên Dương quay đầu, thấy đuôi xe đã đi rất xa, cảm giác trong nháy mắt, cô ta có chút may mắn vì anh ta không dừng lại nhưng đồng thời cũng tức giận, rõ ràng anh nhìn thấy cô song không dừng lại.
Nghĩ