Ánh mặt trời sáng sớm từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống trên người mỹ nhân ngủ say trên giường, lông mi thật dài của cô nhẹ nhàng run rẩy mấy cái.
Người phụ nữ rốt cuộc mở mắt, mê mang quan sát gian phòng, trong phòng ngủ đơn giản nhưng lại đầy đủ tiện nghi, tất cả đều là thiết bị hiện đại, ngoài cửa sổ lại sáng ngời.
Tịnh Kỳ vươn người, hôm nay cô có một bài tập nhẹ dành cho thai nhi.
Đứng dậy đi vào phòng tắm, vệ sinh thân thể rồi cô đi xuống lầu, dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.
Ăn xong, Tịnh Kỳ cầm thảm đi ra ngoài vườn.
Hơn hai tuần trước cô đã dọn ra khỏi nhà họ Phong, về nhà của mình nên mới có vườn nhỏ sau nhà như này.
Vừa tập xong, thì Ninh Nguyệt gọi đến, mỗi ngày hai lần đều đặn.
Tịnh Kỳ mỉm cười “Mẹ” Âm thanh mang theo nhớ nhung da diết, có lẽ từ khi mang thai cô càng cảm nhận được rõ hơn tình yêu của mẹ dành cho mình nên cô càng nhớ bà hơn.
Ninh Nguyệt ở đâu dây bên này, nghe được giọng con gái thì có chút buồn cười.
Nhớ ngày nào nó cùng Tịnh Dương còn chỉ là đứa bé nằm trong nôi, giờ lại trưởng thành rời khỏi bàn tay ba mẹ đi về phía trước.
“Cháu ngoại của mẹ có ngoan không, có quấy con không?”
“Củ Cải và Đậu Đậu rất ngoan, đều đang nhớ ông bà mà động đậy suốt đây này!” Xoa bụng, hai bé là cựa mình lần nữa như chào hỏi ông bà.
Tịnh Sơn Thành và Ninh Nguyệt nghe vậy liền cười tươi như hoa, còn chưa kịp nói tiếp một giọng nói đã xen vào “Đâu, đâu, cháu cố nội của ông đâu, cho ông xem chút nào.” Ông nội Tịnh vội vàng nói, sợ lỡ mất cơ hội giao lưu với cháu cố.
Tịnh Kỳ nghiêng điện thoại để ông nhìn thấy vụng mình, may mắn cô mặc váy voan mỏng nên mọi người có thể thấy rõ ràng em bé cử động.
“Ôi… ôi…” Ông bà nội Tịnh vui vẻ, nếu điều kiện sức khỏe cho phép, hai người vốn định cùng Ninh Nguyệt đến thăm Tịnh Kỳ nhưng cuối tuần này họ có lịch khám sức khỏe nên đành hoãn lại.
Bà nội Tịnh thấy tâm trạng cô có vẻ tốt, châm chước mở miệng “Manh Manh, tình hình cũng ổn định, con… định bao giờ trở về.”
Thực ra ban đầu bà không đồng ý việc cô ra nước ngoài, nhưng thái độ của mọi người kiên quyết nên bà mới đồng ý.
Nước ngoài làm gì tốt bằng trong nước, ở đây mọi người mới chăm sóc tốt cô được.
Bà nội Tịnh cảm thán.
Tịnh Kỳ nghe vậy liền trầm mặc, cô biết mọi người lo lắng nhưng cô không muốn trở về.
Cô muốn từ từ cắt đứt với Hoài Cẩm Nam.
Cô nhớ lại hơn hai tháng trước Hồ Hiểu Mai từng đến gặp cô, nhờ cô buông tha Hoài Cẩm Nam.
À bà còn nói cho cô biết Hoài Cẩm Nam cùng với con gái của gia tộc Thương Mộc ở Đài Loan sắp liên hôn.
Yêu cầu cô đừng cản trở con trai bà ta.
Đúng lúc này, thang máy phía đối diện hai người mở ra, Tịnh Kỳ liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương, đúng là Thương Mộc tiểu thư với Hoài Cẩm Nam.
Cô gái như chú chim nhỏ nép vào người anh, mềm mại xấu hổ kéo tay Hoài Cẩm Nam, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Anh Cẩm Nam, hôm nay thời tiết rất nóng, món ăn món gì mát mát hình như thích hợp hơn, anh cảm thấy thế nào?” Thương Mộc Tĩnh ôn nhu hỏi.
Hoài Cẩm Nam cúi đầu nhìn về phía cô gái, mỉm cười, “Em đã muốn ăn đồ ăn gì, thì chúng ta đi ăn.”
“Cám ơn.
Anh thật tốt với em.” Thương Mộc Tĩnh nhảy nhót không thôi, giống như cô gái nhỏ làm nũng.
Anh cất bước từ trong thang máy đi ra, bàn tay thuận thế nắm lấy tay cô gái kia, hai người ngọt ngào.
“Manh Manh… Manh Manh…” Tiếng gọi của bà nội làm cô hoàn hồn trở lại.
“Bà nội, con sẽ sắp xếp thời gian thích hợp để trở về nên bà đừng quá nhớ con quá nha.” Cô mỉm cười.
Trò chuyện với bà nội, Tịnh Kỳ không tránh được vài lần nghĩ về Hoài Cẩm Nam, rất muốn khóc