Thông qua cửa sổ máy bay, Tịnh Kỳ nhìn những đám mây trôi bồng bềnh, lại quay đầu nhìn về phía những người ngồi ở khoang hạng sang, thở dài, lúc đi một lúc về mười, hai mười.
“Làm sao vậy?” Hoài Cẩm Nam cầm lấy tay cô, tay còn lại nhẹ nhàng xoa bụng.
Dạo gần đây anh có sở thích sờ bụng Tịnh Kỳ bởi vì mỗi lần anh chạm vào hai bé yêu đều sẽ chào hỏi anh, giống như lúc này.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên phần đang gồ lên, không biết là tay nhỏ hay chân nhỏ của Củ Cải và Đậu Đậu.
Người đàn ông hơn 30 tuổi ngây thơ, mà lấy điện thoại ra chụp.
Theo cách anh nói chính là không thể điện thoại của mình không có ảnh con được.
Tịnh Kỳ nhìn hành động ấu trĩ của anh, nhấc vén áo lên, nhắm ngay đúng chỗ bụng nhô lên vòng hai tay tại thành động tác trái tim.
Hoài Cẩm Nam thấy vậy liền ngơ ngẩn.
“Mau chụp.” Cô nói, Hoài Cẩm Nam hoàn hồn, mỉm cười.
Đúng là bảo bối nhỏ của anh mà.
Xong xuôi, anh ôm lấy mặt cô nhẹ nhàng hôn xuống “Mau nghỉ ngơi đi.”
“Anh đừng chơi với con thì em ngủ được thôi!” Cô giận dỗi.
Cô không ngờ người này còn có thể có bộ mặt như vậy, có phải cô nhìn lầm anh rồi không?
“Là lỗi do anh, ngủ đi.” Anh kéo lại chăn cho cô, sau đó lại điều chỉnh tư thế của ghế một lần nữa rồi mới an tâm mà nhắm mắt.
Sân bay Nam Kinh, Lưu Mộng Tuyền sốt ruột nhìn về phía lối ra vào.
Nếu bảy giờ sáng bắt đầu bay thì hiện tại phải đến nơi rồi chứ, nhưng đã hơn ba mươi phút đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy ai cả.
“Anh, sao mọi người lâu như vậy? Không biết có chuyện gì không nữa.” Cô níu lấy tay Tịnh Dương lo lắng hỏi.
Đây là lần thứ hai mươi, Lưu Mộng Tuyền hỏi Tịnh Dương, anh thầm nói bản thân bình tĩnh nhưng có cứ lặp đi lặp lại hỏi, anh mệt thay cô rồi.
Vừa mới ra viện chưa đến ba ngày nhưng suốt ngày đôn đáo chuẩn bị đón Tịnh Kỳ và hai đứa trẻ, còn vì chuyện này mà gần như bỏ rơi anh làm anh có chút ghen tị với cháu trai, cháu gái chưa ra đời của mình.
“Anh, anh có nghe em nói không?” Lưu Mộng Tuyền trừng mắt nhìn anh, thật là, cháu là của cả hai mà mỗi cô sốt ruột là sao?
Tịnh Dương thở dài, ôm cô vào lòng “Tiểu công chúa bé bỏng của tôi, chúng ta là xuất phát trước thời gian dự định là ba mươi phút chứ không phải người ta đến muộn.”
“Vậy sao?” Lưu Mộng Tuyền tựa vào ngực anh, nhẹ nhàng xoa cằm.
Đúng lúc này cô nhìn thấy một người đàn ông đỡ một thai phụ từ trong ra ngoài, xung quanh là những người đàn ông và phụ nữ tầm tuổi trung niên.
Dáng đi của người phụ nữ vô cùng cẩn thận, một tay đỡ bụng, một tay vịn vào người đàn ông.
Không biết hai người đang nói chuyện gì nhưng có thể nhận ra được hai người trò chuyện thực sự vui vẻ.
Bỗng nhiên mặt người phụ nữ cau lại, trái tim Lưu Mộng Tuyền giật thót lên.
Sau đó mặt người phụ nữ giãn ra, cái trái nhỏ đang nhăn của Lưu Mộng Tuyền cũng không tự giác mà giãn ra.
Những người kia càng đến gần Lưu Mộng Tuyền càng khẩn trương, rõ ràng ngày nào cũng trò chuyện nhưng cô lại cảm thấy họ đã xa nhau thật lâu.
“Manh Manh…” Giọng nói mang theo nhớ nhung, đau lòng, kèm theo sự khó chịu không cách nào diễn tả.
Tịnh Kỳ vừa nghe thấy âm thanh này liền cứng đờ cả người, cô từ từ đưa mắt nhìn về phía trước thấy rõ người trước mặt, nước mắt liền không tự chủ mà tuôn ra.
“Mộng Tuyền… cậu… cậu” Hình ảnh trước mặt bị hơi nước làm mờ, Tịnh Kỳ vươn tay về phía trước, chờ đợi một cái ôm.
Chính khoảnh khắc cô được Lưu Mộng Tuyền ôm vào trong ngực, nghe tiếng tim đập có lức kia, cô liền biết người bạn, người chị hai mươi năm năm trời của cô tỉnh lại rồi, trở lại bên cô rồi!
“Thật tốt, rốt cuộc đã trở lại.
Cậu có biết mình sợ hãi như thế nào không? Đồ đáng ghét, cậu có biết lúc cậu nằm im trong ngực tớ cả người đầy máu tớ đã sợ như thế nào không?” Tịnh Kỳ nghẹn ngào chất vấn, từng câu từng chữ làm người ta đau lòng.
Ninh Nguyệt và Tôn Lệ Nguyệt không kìm được lén lau nước mắt.
Họ biết khi Lưu Mộng Tuyền tai