Editor: Vương Chiêu MeoSau khi giáo huấn Tiểu Yến Tử không lâu, Từ ninh cung liền nghênh đón hoàng đế đại giá.
Kinh Ương đang vừa cầm quyển “Nữ giới” đọc vừa ngủ gà ngủ gật, nghe tiếng thái giám bẩm báo, bèn đặt sách sang một bên, chờ vị con trai tiện nghi này tới tìm mình.- Nhi thần thỉnh an Hoàng ngạch nương, Hoàng ngạch nương cát tường.Càn Long trộm đánh giá thần sắc Thái hậu, thực bình tĩnh, không có dấu hiệu tức giận.- Hoàng đế đấy à? Hai mẹ con ta không cần khách khí như thế.
Mau tới ngồi đi!Kinh Ương kêu ma ma phía sau bưng trà lên:- Trà này hãm tuy hương vị không tốt lắm, nhưng mà hoàng đế trăm công ngàn việc, mới nửa năm không thấy mà con đã gầy đi nhiều lắm rồi.
Con chẳng chịu chăm sóc tốt bản thân thế này, bảo người làm mẹ này sao mà không lo lắng đây?Thấy vẻ mặt Thái hậu đau lòng, Càn Long cảm giác thật ấm áp.
Đám nữ nhân hậu cung này nhìn có vẻ đối xử với ông ta tốt đấy, nhưng hơn nửa nguyên nhân là vì ông ta là hoàng đế.
Chỉ có mình Hoàng ngạch nương là thật lòng đối xử tốt với mình.
Thế mà bản thân đứa nhi tử này lại để cho lão nhân gia mới trở về cung có mấy ngày đã bị mấy đứa nha đầu làm cho tức giận.
Mình thật sự quá bất hiếu.
Nhớ tới vừa rồi, Vĩnh Kỳ và Tử Vi cầu xin mình, trong lòng Càn Long có chút không thoải mái.
Hoàng ngạch nương sẽ không bao giờ làm chuyện gì quá mức cả.
Xem ra là con nha đầu Tiểu Yến Tử kia lại chọc giận Hoàng ngạch nương rồi.
Thật là không làm cho người ta bớt lo!- Hoàng ngạch nương, hôm nay nhi thần nghe nói Tiểu Yến Tử lại chọc giận người.
Con bé Tiểu Yến Tử này thật sự là quá kỳ cục.
Hoàng ngạch nương cũng không nên vì nó mà tức điên, hại thân mình.Lời này tuy rằng có ý bênh vực Tiểu Yến Tử, nhưng cũng có một phần trách cứ.Kinh Ương rũ mắt, thở dài một hơi:- Ai gia biết con thích Tiểu Yến Tử, cũng không định gây khó dễ cho con.
Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy con bé ở Ngự hoa viên vung tay đánh nhau với Quế ma ma, Dung ma ma, thì ta khó tránh khỏi tức giận.
Bây giờ ngẫm lại, ai gia cũng hơi xúc động quá.
Có lẽ trời sinh Hoàn Châu cách cách đã như vậy rồi.
Thôi, hủy bỏ lệnh cấm của Sấu Phương trai đi.Càn Long vừa nghe Hoàng ngạch nương vì lo nghĩ cho tâm tình của mình mà không có trách cứ nặng nề gì với Tiểu Yến Tử, hơn nữa, Tiểu Yến Tử lại dám động thủ với lão ma ma luôn hầu hạ bên người Lão Phật gia, thật là quá làm càn.
Ông ta biết Quế ma ma có bao nhiêu quan trọng đối với Hoàng ngạch nương, thế mà lại vì một câu nói thích tính cách ngay thẳng Tiểu Yến Tử của mình, mà Hoàng ngạch nương chỉ bảo là hủy bỏ lệnh cấm của Sấu Phương trai, chuyện này làm cho đứa nhi tử này chịu sao nổi?Hoàng ngạch nương suy nghĩ vì mình, còn Tiểu Yến Tử kia không ngừng tìm phiền toái cho mình.
Trời sinh tính tình thẳng thắn thì cũng không thể động thân với người già như thế, huống chi đó còn là lão ma ma bên người Hoàng ngạch nương.
Quế ma ma này là do Hoàng ngạch nương phái đi dạy quy củ cho con bé, con bé động thủ đánh Quế ma ma chẳng phải là khinh thường tâm ý của Hoàng ngạch nương hay sao? Tiểu Yến Tử này thật là quá làm càn.Nghĩ một vòng như vậy, Càn Long nào còn có tâm tư cầu tình cho Tiểu Yến Tử nữa.
Lúc này, ông ta chỉ hận không thể kéo Tiểu Yến Tử đi đánh 30 đại bản.
Nhìn dung nhan tiều tụy của Hoàng ngạch nương, trong lòng ông ta dâng lên một trận khó chịu:- Hoàng ngạch nương, Tiểu Yến Tử quá là kỳ cục rồi.
Về sau, Hoàng ngạch nương muốn quản giáo Tiểu Yến Tử như thế nào, trẫm tuyệt đối không đau lòng.
Trẫm biết, Hoàng ngạch nương cũng là vì muốn tốt cho con bé.
Tiểu Yến Tử phải để cho người lo lắng rồi.Kinh Ương thở dài lắc đầu:- Hoàng đế à, ai gia không biết đứa