Editor: Vương Chiêu MeoKinh Ương thật sự không muốn giao tiếp với người có đầu óc không bình thường, nhưng nếu vận mệnh của Tân Nguyệt cách cách này giống y như trong tiểu thuyết thì nàng ta chính là “đứa con mồ côi của liệt sĩ”.
Làm thái hậu, đương nhiên không thể trễ nải đứa con mồ côi của liệt sĩ, nếu không sẽ làm cho không ít võ tướng trong triều buồn lòng.
Cô nhớ rõ, thời kỳ Càn Long hình như có một trận “Y Lê chi chiến” (*).
Tính toán thời gian thì hẳn là chưa phát sinh.
Ngay lúc này mà không cho Tân Nguyệt cách cách mặt mũi, việc này truyền ra ngoài thì sẽ không tốt lắm.(*) Y Lê chi chiến: cuộc chiến tranh kéo dài lãnh thổ của nhà Thanh đến châu thổ sông Y Lê và Tân Cương, giúp lãnh thổ Trung Quốc mở rộng đến tối đa, khoảng hơn 13.000.000 km² (so với 9.600.000 km² hiện nay).
Sông Y Lê là một con sông ở tây bắc Trung Quốc (Châu tự trị dân tộc Kazakh - Y Lê của Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương) và đông nam Kazakhstan (tỉnh Almaty).Khi Kinh Ương đi tới ngoại thất liền thấy được mấy nhân vật “truyền kỳ” trong truyền thuyết.
Khắc Thiện trông rất ngoan ngoãn, là một đứa trẻ làm cho người ta vừa nhìn là thích.
Còn thiếu nữ bên cạnh cậu bé mặc một bộ trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu trắng, có vẻ ngoài nhu nhu nhược nhược, phảng phất như tùy thời liền có người khi dễ nàng ta đáng thương.
Nhìn đến đây, Kinh Ương cảm thấy mình thật sự đau đầu.
Cô đang yên đang lành là một đóa hoa cao lãnh, bị xuyên tới một bà lão đã đủ xui xẻo rồi, vì sao còn phải tới loại thế giới này, để cho mỗi ngày bị mấy con người đầu óc không bình thường tra tấn.
Ông trời quá độc ác! Ở trong lòng dựng ngón giữa với trời cao, cô trưng vẻ uy nghi của Thái hậu lên, từ từ ngồi xuống phượng tọa, chờ cho đám người quỳ xuống, mới khách khí nói:- Miễn lễ, ở chỗ ai gia không cần nhiều nghi thức xã giao.
Người tới, ban ghế ngồi!Thái hậu nói không cần nghi thức xã giao, nhưng không có ai thật sự coi lời đó là thật.
Mọi người tạ ơn một phen xong mới thật cẩn thận ngồi non nửa mông lên ghế.Kinh Ương không phải chúa cứu thế, cũng không có thánh mẫu đến mức để cho các nàng không cần coi mình là Thái hậu, không cần phải cẩn thận khuyên giải an ủi gì cả.
Cô thưởng thức Phật châu trong tay, gương mặt nở nụ cười:- Gần đây sức khỏe lão phu nhân vẫn tốt chứ?- Đa tạ Thái hậu quan tâm, nô tài tất cả đều tốt.Tuy rằng là khách sáo, nhưng chỉ một câu nói quan tâm như vậy đã đủ để cho lão phu nhân phủ tướng quân lộ ra vui sướng.- Tân Nguyệt, ở phủ tướng quân có quen không?Kinh Ương tiếp tục mỉm cười.- Hồi Thái hậu, tất cả đều rất tốt, mọi người trong phủ tướng quân đều đối xử rất tốt với Tân Nguyệt, giống như là đối xử với người nhà….- Phịch!Tướng quân phu nhân Nhạn Cơ lập tức quỳ xuống.
Kinh Ương híp mắt, xem ra người của phủ tướng quân cũng không có ngốc đến hết thuốc chữa.
Câu nói vừa rồi của Tân Nguyệt đã đủ để hại chết toàn bộ người trong phủ tướng quân.- Thái hậu, nô tài sợ hãi.
Lời nói của Tân Nguyệt cách cách tuy rằng đại biểu cho tâm ý của người nhà nô tài, nhưng nô tài tuyệt đối không có nửa điểm không tôn trọng cách cách.
Thỉnh Thái hậu minh giám!Nhạn Cơ biết, một phủ tướng quân nhị phẩm mà cũng dám coi một cách cách Thân vương phủ trở thành người nhà của mình, là vô lễ cỡ nào.
Một nô tài lại coi hoàng thân quốc thích trở thành người nhà chính là đại đại bất kính với hoàng tộc.
Nàng chỉ