Editor: Vương Chiêu Meo
- Lão Phật gia, thỉnh người đừng để Tử Vi gả cho Phúc thị vệ.
Tình Nhi nói những lời này làm cho Kinh Ương có chút ngoài ý muốn.
Lời này nếu đặt ở hiện đại thì chẳng qua chỉ là một kiến nghị, nhưng đặt trong thời đại vương triều phong kiến cung đình, lại còn là từ một cô gái chưa gả, là một chuyện kinh hãi thế tục cỡ nào?
- Tình Nhi, con có biết con đang nói gì không?
Kinh Ương giả vờ nổi giận.
- Ai gia không ngờ, hóa ra Tình cách cách dịu dàng lại có thể nói những lời như vậy?
Tình Nhi biết lời này của mình có bao nhiêu không tốt, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Tử Vi gả cho một người như vậy.
Tuy rằng xuất thân của mẫu phi Tử Vi thấp kém, nhưng nàng không đành lòng nhìn một cô gái tốt đẹp như Tử Vi lại bị người khác dùng danh nghĩa tình yêu che giấu.
Nàng dập đầu, ngữ khí nặng nề:
- Lão Phật gia, Tình Nhi tự biết bản thân không nên nói như thế, nhưng mà Phúc thị vệ không xứng với Tử Vi.
Có một số việc Tử Vi không biết, nhưng con lại hiểu rất rõ.
Con không muốn trơ mắt nhìn Tử Vi bị chôn vùi hạnh phúc cả đời.
Mấy ngày nay, con với Tử Vi ở chung với nhau rất tốt.
Tử Vi là một cô gái khó có được, nàng ấy không nên bị gả cho một người như vậy.
Kinh Ương nghe xong những lời này, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cô gái Tình Nhi này.
Cô vẫn luôn biết nhân vật Tình Nhi rất thông tuệ, chẳng qua đến cuối cùng lại vì tình yêu mà vứt bỏ tất cả.
Hiện giờ, Tình Nhi nói thế thật sự làm cho cô ngoài ý muốn, đồng thời nhìn Tình Nhi với ánh mắt khác, ít nhất là chân chính thưởng thức cô gái này, bởi vì Tình Nhi này càng hiểu rõ hiện thực hơn nhân vật trong tiểu thuyết nhiều.
- Tình Nhi, ai gia hiểu suy nghĩ của con, nhưng Tử Vi sẽ hiểu ý tốt của con không?
Kinh Ương nhìn Tình Nhi, không để ý tới gương mặt khó hiểu của Tình Nhi, tiếp tục nói:
- Nếu để Tử Vi biết chuyện ngày hôm nay thì con bé sẽ nghĩ như thế nào?
Sắc mặt Tình Nhi trắng nhợt.
Đúng vậy, nếu để Tử Vi biết mình đi nói với Lão Phật gia đừng để nàng ấy và Phúc Nhĩ Khang ở bên nhau, liệu nàng ấy có cho rằng mình đang cố ý phá hoại tình cảm của hai người họ không.
Như vậy thì tình hữu nghị giữa mình và nàng ấy sẽ không tồn tại nữa.
- Nếu con thật sự lo lắng cho con bé thì nghĩ cách để con bé tự hiểu rõ mọi chuyện đi, không thì không ai cứu được con bé đâu.
Kinh Ương xoa xoa trán:
- Con không cần quỳ gối làm gì.
Chỉ cần Tử Vi thật sự không thích Phúc Nhĩ Khang nữa, ai gia khác có cách giải quyết hôn ước này.
Nhưng nếu con bé vẫn u mê không rõ, ai gia sẽ không phí tinh lực để quản mấy chuyện này làm gì.
Trong hậu cung này không chỉ có một mình con bé là cách cách.
Thấy Lão Phật gia nói trắng ra, trong lòng Tình Nhi vừa động, lại quỳ xuống nói:
- Tình Nhi đã hiểu, đa tạ Lão Phật gia thành toàn!
Kinh Ương thở dài.
Vốn dĩ cô không muốn quản nhiều chuyện như thế này.
Đối với cô mà nói, bị xuyên đến cái thế giới Quỳnh Dao này đã là một sự