[Hoàn - Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

???? Tham lam là bản tính con người


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Đương nhiên Túc Khê thích trâm cài hơn, không có cô gái nào có thể chống cự lại trang sức! Huống chi cây trâm kia còn tỏa ra tia sáng nhàn nhạt, chạm trổ cực kỳ tinh xảo, nếu ở thời cổ đại, cây trâm này có thể sold out, nhưng ở thời hiện đại... có hơi lỗi mốt!
Dường như Túc Khê đã quên mất đây chỉ là một trò chơi, cô hưng phấn duỗi thẳng người, muốn cầm lấy cây trâm.
Đương nhiên, động tác này quá mức ngu xuẩn, sao có thể lấy được vật phẩm trong game?!
Túc Khê ôm điện thoại, oán hận không thôi.
Cũng không biết là ai thiết kế đồ họa, vẽ cây trâm đẹp thế này, hoặc cũng có thể do đây là món quà nhóc con tặng cho mami, khiến tâm hồn mộng mơ của cô như đang phiêu trên mây.
Muốn lấy, nhưng lại không lấy được.
Lúc trước cô có kiểm tra qua, trong game không có balo đựng vật phẩm [1], chỉ có nhóc con mới có thể thu hoạch. Nhưng hiển nhiên, lễ vật này không phải là thứ để 'thu hoạch'.
Nếu như là trò chơi khác, ít nhất cũng có thể bỏ vật phẩm vào trong balo.
Thế này... sao nhận được đây?!
Túc Khê lắc lắc cây trâm, nghe nó phát ra âm thanh leng keng êm tai, trong lòng có hơi nhộn nhạo, nhưng vẫn không có biện pháp lấy được.
Mà... cho dù không thể mang đi, cũng không thể để lễ vật ở đây. Nếu không nhóc con trở về, nhìn thấy đồ đạc còn nguyên, chắc chắn sẽ lại thất vọng, giống hệt như ngày hôm đó, hắn thất thần ngồi một mình, vô cùng đáng thương...
Túc Khê vỗ đùi cái đét: Đúng rồi!
Có hơi tiếc... nhưng chỉ còn mỗi cách này.
Cô chạm vào màn hình, cầm lấy cây trâm, ánh sáng mặt trời chiếu vào, cây trâm tựa như tỏa sáng, càng nhìn càng thấy thích.
Ban đầu Túc Khê chỉ muốn lấy trâm cài, nhưng lại nhịn không được nhìn sang đai thắt lưng khảm minh châu....
Tham lam là bản tính của con người.
Cô cầm cả đai lưng theo, vui vẻ như đào được kho báu, đi vào rừng trúc, chọn nơi cách xa phòng chứa củi.
Cô định giấu lễ vật đi, đối với nhóc con mà nói, đây chính là 'nhận' thành ý của hắn.
Cô vào siêu thị mua cái xẻng, đào đất xong, đặt hai cái hộp xuống, sau đó lấp đất bằng phẳng như cũ.
Mặc dù có hơi đáng tiếc, nhưng chỉ có thể làm như vậy.
Túc Khê lưu luyến nhìn lễ vật của mình, nhớ kỹ địa điểm chôn 'kho báu', chờ bao giờ nhóc con rời khỏi Ninh Vương phủ, cô sẽ lại đào ra, mang theo bên mình.
Bởi vì bất ngờ được tặng lễ vật, Túc Khê vô cùng vui vẻ, cô say mê tới mức không nỡ bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng quay trở về phòng, nghĩ cách chế tạo cung tên cho nhóc con.
Trong siêu thị cái gì cũng có, từ cao quý cho tới bình dân: "Bán nguyệt tiễn", "Hắc long tiễn", "Phượng vũ tiễn", "Mộc trúc tiễn", "Cung tên gỗ", "Cung tên thợ săn", "Cung tên bình thường", "Cung tên rách nát".
Kiểu dáng cực kỳ đa dạng, vừa nhìn đã biết vô cùng sắc bén!
Nếu như lúc trước Túc Khê không trúng xổ số, tiền tiêu vặt chỉ có một chút, cùng lắm cũng chỉ mua "Cung tên bình thường".
Nhưng hiện tại cô có tiền, muốn mua cho nhóc con cây cung tốt nhất, vì thế không chút do dự chọn "Bán nguyệt tiễn" trị giá 2000 thỏi vàng.
Nhưng vừa mới bấm mua, hệ thống phát cảnh báo: Chỉ có hoàng thất mới có thể sử dụng.
Hóa ra mấy món đắt tiền nhất là dành cho hoàng thất.
Đám thế tử chỉ được sử dụng từ "Phượng vũ tiễn" trở xuống.
Vì đề phòng nhóc con gặp phải phiền toái không cần thiết, Túc Khê tạm thời bỏ qua "Bán nguyệt tiễn", chọn "Phượng vũ tiễn"!
Ngay lập tức, một cây cung đẹp tuyệt trần xuất hiện.
Túc Khê nhớ tới nhiệm vụ phụ, vui vẻ vào siêu thị mua một dải lụa màu đỏ, cột vào đầu cây cung.
Thật ra nhiệm vụ này rất dễ, chỉ là để hợp với cốt truyện, nhưng do không phải nhân vật trong game, Túc Khê thắt nơ bướm có hơi khó khăn, mất nửa ngày mới xong.
Cuối cùng cũng thắt xong một cái nơ bướm xiên xiên vẹo vẹo, hệ thống phát thông báo:
"Hoàn thành nhiệm vụ phụ số một, thưởng +50 thỏi vàng, +2 điểm."
Hệ thống hỏi: "Đã đạt 17 điểm, có thể lựa chọn một địa điểm để giải khóa, bạn có muốn giải khóa không?"
Mỗi lần tích đủ điểm có thể giải khóa một địa phương mới, Túc Khê cực kỳ phấn khích, bởi vì đồ họa trong game vô cùng tinh xảo, từ tảng đá, dãy hành lang, tới mái hiên,... tất cả đều vẽ y như thật.
Giống như đang khám phá một thế giới mới.
Túc Khê hỏi: "Hiện tại nhóc con đang ở đâu?"
Mở bản đồ ra, bên ngoài Ninh Vương phủ là kinh thành rộng lớn, tổng cộng chia ra làm bốn địa điểm, bao gồm: Hoàng cung, Nội thành, Ngoại thành, Kênh đào chống lũ. Túc Khê không biết nhìn bản đồ, dù sao cũng đều là kinh thành, nhìn ra ranh giới hay không không quan trọng [2].
Ở gần khu vực Kênh đào chống lũ có một ngôi chùa lớn, hiện tại nhóc con đang ở đó.
"Đây là đâu?" Túc Khê kinh ngạc, lần đầu tiên cô thấy nhóc con đi xa như vậy.
Hệ thống giải thích: "Miếu Vĩnh An, trước đây Thái Hậu từng tới đây hành hương, bởi vậy lúc nào nơi đây cũng đông người tới thắp nhang đèn. Tuy nhiên năm nay rét đậm rét hại, mới có mấy tháng mà đã có vài trận tuyết lở, người chết như ngả rạ, lưu dân không còn nhà để về. Trong kinh thành có rất nhiều người nhiễm phong hàn, không có thuốc thang chữa trị, vì vậy họ đổ xô tới Miếu Vĩnh An, mong được quan lại quý nhân đi qua phù trợ."
Túc Khê cảm giác có vẻ chuyện này sẽ liên quan tới cốt truyện, không hề chần chừ, "Giải khóa Miếu Vĩnh An."
. . .
Hôm nay Lục Hoán ra ngoài đi chợ, sau khi chọn xong trâm cài và đai lưng, hắn định lấy số bạc còn lại để mua chi bạch dương cùng lông vũ, nhưng ở chợ không bán mấy món này, bởi vậy hắn ra khỏi thành, lên trên núi tìm kiếm.
Nào ngờ dọc theo đường đi, hắn lại tận mắt nhìn thấy cảnh dân chúng nằm la liệt, bởi vì nhiễm phong hàn, lại không có thuốc chữa, họ chỉ có thể hấp hối chờ chết!
Lang trung không tới đây sao?
Hóa ra đây là nguyên nhân mấy ngày trước hắn nhiễm phong hàn, cả kinh thành không khác gì một ổ dịch, có mấy hạ nhân trong Ninh Vương phủ cũng nhiễm bệnh, lập tức bị đuổi đi.
Đám lang trung trong kinh thành đều bị vương tôn quý tộc mời đi mất, mà dân chúng bình thường, nếu có tiền của thì có thể mời được lang trung, nhưng nếu một nghèo hai trắng, như vậy chỉ có thể chờ chết.
Bọn họ không cam lòng chờ chết, vì thế tới Miếu Vĩnh An tụ tập, mong có người giúp đỡ.
Ở ngoại thành đâu đâu cũng là dân chúng nhiễm phong hàn, có mấy người hảo tâm mời lang trung tới khám cho họ, cả một biển người mênh mông chờ được cứu, nhìn mà ghê người.
Càng đi vào sâu, Lục Hoán càng nhíu mày chặt hơn.
. . .
Túc Khê vừa mở khóa bản đồ Miếu Vĩnh An, lập tức nhìn thấy nhóc con trong biển người.
Đây là lần đầu tiên cô thấy nhóc con cải trang, chỉ thấy hắn choàng một tấm áo choàng lông thú, đầu đội mũ che kín mít, đề phòng bị người của Ninh Vương phủ nhìn thấy.
Nhóc con hòa vào trong biển người, cả người khoan thai, khuôn mặt lạnh lùng, so với người bình thường lại thêm vài phần khí khái.
Túc Khê đang định cười thầm, bỗng nhiên thấy dân chúng nằm la liệt quanh Miếu Vĩnh An...
Đây đều là người sống!
Bởi vì nhiễm phong hàn, lại không có thuốc trị bệnh, họ như bị dồn vào đường cùng, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ lập tức nhắm mắt lìa đời!
Có lão phu bạc đầu, có phụ nhân trẻ tuổi, trong ngực ôm đứa trẻ đỏ hỏn đang nằm trong tã lót, còn có thanh niên trai tráng, tất cả đều bị bệnh giống như nhau, cả người run lẩy bẩy, sốt cao không giảm.
Tuy mấy người này chỉ là nhân vật hoạt hình trong game, nhưng Túc Khê vẫn cảm thấy sợ hãi, có chút không đành lòng!
Hóa ra ôn dịch thời cổ đại đáng sợ tới nhường này!
Mặc dù lang trung ra sức khám và chữa bệnh, nhưng y thuật có hạn, chỉ có thể dùng một vài loại thảo dược đơn giản, nếu nhiễm bệnh nhẹ vẫn có thể cứu sống, còn với những người sốt cao không giảm, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, gần như không còn cơ hội.
Túc Khê không thể ngờ được, một căn bệnh cảm mạo ở thời hiện đại, ở cổ đại lại khiến nhiều người chết như vậy!
Cô mới chỉ mua vài gói thuốc cho nhóc con, trong một ngày mà nhóc con đã khỏe lại!
Vậy có khi nào... nếu được uống thuốc trong siêu thị, dân chúng ở đây sẽ được cứu sống?!
Túc Khê vừa nghĩ tới vấn đề này, Lục Hoán đứng giữa đám người đang nằm la liệt cũng nghĩ tới.
Ngày đó hắn nhiễm bệnh

nặng, qua một đêm đã khỏi, chứng tỏ thuốc của người nọ đưa cho hắn có tác dụng.
Người nọ có rất nhiều thứ mới lạ, tựa như phòng ấm với kết cấu mà hắn không tài nào hiểu nổi.
Không biết bên trong thuốc gồm những gì? Nếu có thể nắm rõ thành phần hoặc từng loại thảo dược bên trong thuốc, vậy thì những phụ nhân lão ấu đang nằm đây đều có thể được cứu sống.
Đám quan viên âm thầm che giấu mọi chuyện, sợ bị người trong hoàng cung biết, vậy nên đuổi hết dân chúng ra bên ngoài.
Dân chúng nghèo khổ, chỉ biết than trời trách đất.
Mà bên trong kinh thành, đám quan viên hàng đêm sênh ca, tạo dựng cảnh thái bình giả dối.
Lục Hoán nhìn xung quanh, thấy phía trước là một đứa bé khoảng tám tuổi, hai tay đông lạnh tới mức đỏ bừng, hơi thở thoi thóp, tưởng chừng như sắp chết tới nơi.
Đôi mắt hắn tối lại, một lúc sau mới buộc mình dời tầm mắt sang chỗ khác.
Đúng lúc này, hệ thống thông báo nhiệm vụ cho Túc Khê:
[Yêu cầu tiếp nhận nhiệm vụ chính số bốn: Giúp nhân vật chính điều chế thuốc trị phong hàn, trở thành thần y bí ẩn được hàng ngàn dân chúng tôn vinh ngưỡng mộ, đồng thời nhờ vào việc mua bán thuốc thang, thu về 52 lượng bạc. Bởi vì đây là nhiệm vụ tám sao, thưởng +5000 thỏi vàng, +6 điểm.]
Túc Khê bị nhiệm vụ mới làm cho hoảng sợ, nhưng nhìn số tiền và điểm thưởng, cô lập tức khôi phục ý chí chiến đấu!
Cho dù không có nhiệm vụ này, vừa rồi thấy nhóc con nhìn chằm chằm đứa bé kia, cô cũng hiểu, nhóc con quyết tâm phải cứu được mọi người.
Nhóc con nghĩ gì cô không biết, nhưng cô biết nhóc con rất hay đọc sách, đặc biệt là tới trang miêu tả cảnh thiên hạ thái bình, giang sơn no đủ, hắn giở đi giở lại không biết bao nhiêu lần.
. . .
Mà cùng lúc đó, trong Ninh Vương phủ, Ninh Vương phi đi đi lại lại quanh phòng Lục Văn Tú, không ngừng xoay tròn chuỗi phật châu trong tay, nhăn mày sầu não.
Sau khi được cứu lên khỏi dòng suối, Lục Văn Tú vẫn luôn sốt cao không giảm, ban đầu bà ta chỉ tưởng là phong hàn bình thường, thỉnh lang trung tới khám, chăm chỉ uống thuốc theo đơn.
Nhưng đã nhiều ngày trôi qua, bệnh tình vẫn không chuyển biến tốt, thậm chí còn có chiều hướng xấu đi! Hiện giờ Văn Tú không thể xuống giường, cả người nóng bừng, đã mất đi ý thức.
Thái y trong cung tới chẩn đoán, nói: "Nhị thiếu gia không phải là người cường tráng, sau khi rơi vào nước lạnh, hàn khí xâm nhập, hiện tại không còn cách nào có thể cứu được, chỉ có thể cầu mong ông trời phù hộ, tai qua nạn khỏi."
Lời này quá mức khiên cưỡng, nói thẳng ra là không cách nào cứu được. Ngay cả thái y cũng không có biện pháp, còn biết tìm đâu thầy thuốc có y thuật cao minh hơn?!
Ninh Vương phi còn đang tính toán hại chết Lục Hoán trước ngày thu yến, nào ngờ nhi tử của bà ta tự làm bậy rơi xuống suối trước, hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch! Bà ta đau đớn như thắt gan thắt ruột, chỉ có thể ngây ngẩn ngồi bệt xuống ghế.
Lão Vương phi tập võ, thân thể cường tráng, sau khi được cứu lên có than hồng sưởi ấm, bây giờ vẫn chưa làm sao.
Nhưng vì sao tên thứ tử kia... mấy ngày qua vẫn có thể đi đi lại lại quanh Ninh Vương phủ, không chút thương tổn?!!
Ninh Vương phi vừa tức vừa hối hận, nghĩ tới Lục Văn Tú, bà ta nghiến chặt răng.
. . .
Kế hoạch mua chi bạch dương và lông vũ của Lục Hoán bị ngâm nước, mấy chuyện này cũng chưa cần gấp, hắn tin chắc có thể làm được một cây cung trong thời gian ngắn, còn tính mạng dân chúng không thể để chậm trễ hơn.
Sau khi tính toán cụ thể, Lục Hoán lập tức quay trở về kinh thành, đi vào một y quán.
Lục Hoán nhớ tới mấy gói thuốc người nọ để lại, bên trong không phải nguyên liệu tốt nhất, nhưng tất cả thành phần đều được cân đo đong đếm một cách chuẩn xác, lúc ấy Lục Hoán chỉ nhìn qua đã nhớ kĩ.
Để phòng ngừa bị phát hiện, gói thuốc hắn tặng cho Tứ di nương có trộn thêm một vài loại thuốc khác ở bên ngoài.
Hiện tại, hắn chỉ cần mua dược liệu về, sau đó đối chiếu với gói thuốc của người nọ, dựa vào cân nặng của từng thành phần để điều chế thuốc.
Cũng không biết người nọ có bằng lòng để hắn dùng thuốc của 'hắn ta' cứu người hay không.
Lục Hoán mua dược liệu xong, nhanh chóng trở về phòng chứa củi.
Đi qua rừng trúc, vừa mới đẩy cửa vào, hắn dừng bước.
Mặc dù đã để lại tờ giấy, nào ngờ không được hồi đáp, hắn có hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng... nhất định phải có được câu trả lời của người nọ.
Lỡ như... lần này người nọ lại không trả lời thì sao?
Lục Hoán nhìn gói thuốc trên tay, cố gắng không suy nghĩ linh tinh nữa, bước chậm vào.
Hắn vừa mới nhìn lên bàn, hả....
"..."
Con ngươi Lục Hoán lập tức sáng lên.
Hắn đứng trước cửa, ánh sáng mặt trời hắt vào tấm lưng, cả người như bừng lên sức sống.
Đây là... lần đầu tiên suốt mười bốn năm qua, hắn vui vẻ đến như vậy.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn lại giả bộ bình tĩnh như cũ, cố gắng không tỏ ra háo hức.
Lễ vật được lấy đi rồi.
Cả hai món.
Người nọ thấy, hơn nữa còn đáp lại.
Tuy không biết có phải do người nọ nhìn thấu tâm tư của hắn hay không, không muốn để lộ giới tính bản thân, cho nên cầm lấy cả hai món lễ vật, nhưng Lục Hoán vẫn cảm thấy nôn nao.
Dù sao... luôn là hắn đơn phương nhận lễ vật của người nọ, mà hiện tại, có thể coi như hai người họ cùng nhau trao đổi.
Hắn mím môi.
Ngoại trừ lễ vật bị lấy đi, trên bàn còn có một thứ khác.
Hắn nhìn cây Phượng vũ cung có kết cấu kỳ lạ kia, nhìn từ xa đã biết vô cùng tinh xảo, sử dụng loại gỗ bạch dương quý hiếm để làm thân cung, đuôi mũi tên có gắn lông phượng, từng chi tiết đều được điêu khắc tỉ mẩn, chỉ có đám thế tử mới có thể sử dụng loại cung này.
Nếu không tính cây cung của hoàng thất, Phượng vũ cung chính là cây cung cao quý nhất.
Hắn chỉ định làm một cây cung gỗ bình thường, mà người nọ như nhìn thấu tâm tư hắn, tặng hắn một món quà còn tốt hơn.
Ý thức được chuyện này, Lục Hoán cầm lấy cây cung, trái tim đập thình thịch.
. . .
Mà bên ngoài màn hình, Túc Khê theo nhóc con trở về viện, chờ mong hắn nhìn thấy cây cung cô cất công chuẩn bị.
Cô vui vẻ hóng trò hay, tưởng tượng vẻ mặt kinh ngạc của nhóc con, nào ngờ...
Nhóc con vẫn vô cảm như cũ, không chút vui buồn.
Túc Khê: ???
Không đúng, đáng lẽ ra nhận được cây cung mình mơ ước bấy lâu, hắn phải nhẩy cẫng lên vì vui sướng chứ? Mặc dù mami biết nhóc con không phải người hoạt bát, nhưng ít nhất con cũng phải cười một cái!!!
Túc Khê đang buồn bã vì không đạt được một chút thành tựu nào, bỗng nhiên trên đỉnh đầu nhóc con tỏa ra bọt thoại trắng.
Là một trái tim nho nhỏ. (ღ˘⌣˘ღ)
Giống như đang xấu hổ, không cẩn thận lộ ra chân tâm, vậy nên bọt thoại trắng lại vội vàng biến mất.
Túc Khê:...
Trái tim Túc Khê đập mạnh, vứt điện thoại sang một bên, nằm gục xuống sô pha ôm gối, che kín mặt.
__________
[1] Balo đựng vật phẩm trong game:


[2] Bản đồ trong game:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện