Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Lục Hoán tối sầm, khuôn mặt tái nhợt trở nên nghiêm túc, xách theo ấm trà, đẩy cổng tre đi ra ngoài.
Cổng tre lung lay nghiêng ngả không ngăn được gió lạnh, gió tuyết lập tức xộc vào căn phòng cũ nát, rơm rạ trên giường bay loạn xạ.
Hắn lại không quan tâm tới điều đó, cố gắng đi ra ngoài, xách theo ấm trà tới tường viện thì dừng lại.
Gió lạnh khẽ thổi, khiến cho xiêm y của hắn bay phất phơ.
Túc Khê nóng nảy nhìn nhân vật chính, tình huống gì đây, sao uống xong ngụm nước lại chạy ra ngoài này?
Không thấy lạnh sao?
Mau về đi! Tôi vất vả giúp cậu tăng thể lực không phải để cậu lăn qua lộn lại khiến nó rút!
Chỉ thấy nhân vật chính cào cào trong đống tuyết, bỗng nhiên tìm thấy vài con sâu.
Hắn đổ hết nước trong ấm xuống mặt đất, sau đó vứt mấy con sâu vào giữa, cuối cùng nhìn xem phản ứng của chúng.
Chỉ thấy mấy con sâu liều mạng giãy dụa, vài giây sau đã bơi ra ngoài, lắc lắc nước trên người, nhanh chóng chui xuống lòng đất, cũng không chết.
Tuy nhân vật chính không có động tác gì, nhưng Túc Khê có thể cảm nhận rõ ràng hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hơi thở của hắn phả ra khí lạnh, sau đó hắn mệt mỏi lau mặt, xoay người trở về phòng.
Túc Khê:...
Túc Khê hiểu ra, nhân vật chính sợ nước trong ấm trà có độc, vừa rồi đầu óc mơ màng mới uống nước, chờ một lúc sau tỉnh táo lại, đột nhiên biến sắc, ném mấy con côn trùng vào trong nước, thấy chúng không chết, hắn mới yên lòng.
...Mẹ nó, sao lại thông minh như vậy chứ?!
Túc Khê trợn tròn mắt kinh ngạc, lúc đầu tải xuống còn tưởng trò chơi này làm ăn cẩu thả, không ngờ nhân vật chính phản ứng chân thật như vậy, hoàn toàn không giống nhân vật ảo!
Chỉ thấy nhân vật chính quay trở về phòng, khóa kín cửa lại.
Khuôn mặt của hắn tái nhợt, nhìn đã biết là có bệnh, hắn đứng ở cửa sổ, để ấm trà xuống, cũng quan sát ấm trà kia một lúc.
Lục Hoán vẫn đang ốm, cả đầu nặng trịch, tưởng chừng như sắp bị hỏa thiêu.
Hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hắn chưa cho nước vào trong ấm, vậy tại sao trong ấm lại có nước... có khi nào hôm qua đổ nước rồi nhưng quên mất?
Có lẽ do mình bị sốt nên hồ đồ.
Nhưng mà loại chuyện hạ độc hoặc bỏ thuốc xổ vào trong nước giễu cợt mình, hai vị kia cũng làm không ít.
Đôi mắt Lục Hoán ánh lên cái nhìn lạnh lùng, hắn nhíu mày, quay đầu nằm lên giường.
Thấy rốt cuộc hắn cũng nằm lên giường, Túc Khê thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nằm, thể lực sẽ không bị tiêu hao, còn có thể tăng trở lại.
Nhưng Túc Khê nhìn chằm chằm chiếc chăn mỏng manh kia, thấy nhóc con cuộn mình bên trong, cô cảm thấy vô cùng tò mò, lại có một chút thương xót, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì, tại sao lại trở nên cảnh giác như vậy?
Thời điểm cô mở trò chơi này, trực tiếp bỏ qua cốt truyện 3D mở đầu, cũng chính là thời thơ ấu của nhân vật chính. Nhưng hiện tại cô muốn tìm hiểu, dù sao cũng đang nhàn rỗi, Túc Khê thừa dịp nhân vật chính đang ngủ, mở ra cốt truyện.
Mở đầu không hề nói rõ thân thế của nhân vật chính, chắc hẳn sau này mới tiết lộ, nhưng nếu hệ thống đã khẳng định thân phận thật của hắn là Hoàng Tử, vậy hắn chính là Hoàng Tử, nhưng không hiểu tại sao lại trở thành thứ tử của di nương Ninh Vương phủ.
Cốt truyện 3D rất ngắn, nhưng từ mấy hình ảnh ít ỏi đó, Túc Khê vẫn nhìn ra được thưở ấu thơ tràn ngập cực khổ của nhóc con.
Ninh Vương phủ rộng lớn, bên ngoài chủ mẫu không nói gì, nhưng xiêm y và thức ăn ban rất ít, vô cùng khắt khe với Lục Hoán.
Nhóc con đang tuổi ăn tuổi lớn, vậy mà ăn không no ngủ không ấm, giống như chuột cống phải trốn chui trốn lủi, không thể thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có thể lén giúp đám hạ nhân làm việc khổ sai, mới có thể đổi lấy chút ít lương khô.
Nhị thiếu gia Lục Văn Tú của Ninh Vương phủ là kẻ kiêu ngạo ác độc, thường xuyên sai đám hạ nhân trêu cợt khinh nhục Lục Hoán, chỉ cần Lục Hoán vô ý đắc tội người này, sẽ lập tức bị ăn mười roi, vậy nên quanh năm suốt tháng, trên người hắn luôn có vô số vết thương.
Mà Đại thiếu gia Lục Dụ An của Ninh Vương phủ, ngoài mặt là kẻ chính trực nhân nghĩa, thực chất vô cùng dối trá, giống hệt với Ninh Vương gia, đối với chuyện này luôn làm như không biết.
Ngoài ra Ninh Vương phủ còn có một di nương, bà ấy có một tiểu nữ nhi, nhưng hai người yếu đuối vô năng, cũng luôn bị bắt nạt, ngược lại còn cần Lục Hoán cứu giúp một phen.
Cốt truyện lướt qua rất nhanh, Túc Khê thấy nếu không phải nhân vật chính cả người nhiễm máu, thì cũng là cắn răng chịu đựng.
Túc Khê có hơi khó chịu, cũng không có can đảm nhìn tiếp, có thể do trò chơi này làm quá mức chân thật, khiến cho cô cảm giác đúng là có một nhóc con sống trong Ninh Vương phủ, ngày ngày phải chịu tra tấn, chỉ chờ một ngày kia đủ lông đủ cánh, trở thành cửu ngũ chí tôn hô phong hoán vũ, cầm quyền sinh sát.
Nhưng cũng may đây chỉ là trò chơi, Túc Khê lại nhìn chằm chằm nhãi con... Bên ngoài cổng tre lạnh lẽo, may mắn đây chỉ là trò chơi, nếu không có người thực sự phải sống trong cảnh khốn khó này, chắc chắn sẽ bị đông lạnh tới chết.
Vậy cô có thể làm gì?
Túc Khê xem xét, hơn nữa vừa rồi mới được ban thưởng, trong người còn 13 thỏi vàng.
Hệ thống mở ra thông báo: "Vật