Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Thị vệ Bính quay trở về nói với phó bếp Đinh, phụ tử hai người họ vừa ngạc nhiên vừa xúc động.
Họ không có quan hệ với Tam thiếu gia, trước đây thị vệ Bính đồng ý giúp Tam thiếu gia bán trứng gà, cũng chỉ vì muốn kiếm thêm chút bạc mà thôi. Ngàn lần không nghĩ tới, thời điểm gặp khó khăn, hai tên học việc lại đuổi phó bếp Đinh đi, mà bằng hữu của thị vệ Bính cũng không cho mượn bạc, còn cố tình châm chọc khiêu khích.
Cuối cùng, Tam thiếu gia vẫn luôn yên lặng, nay lại đồng ý trợ giúp họ!
Sau khi để lại gói thuốc và phương pháp điều chế, Tam thiếu gia liền bỏ đi, nếu không có thị vệ Bính vô tình phát hiện, có khi Tam thiếu gia còn không tính nói cho họ!
"Nếu không có thần dược, chỉ sợ giờ ta đã xuống suối vàng rồi." Phó bếp Đinh thở dài, "Lúc hoạn nạn mới biết ai là thù! Tên quản gia kia biết ta bệnh nặng, vậy mà dám vu cho ta tội ăn cắp, ép ta phải rời khỏi đây! Trái lại, Tam thiếu gia quan tâm tới ta. Mấy ngày trước còn xuất huyết, hiện giờ bệnh tình đã chuyển biến tốt, đây chính là đại ân!"
Thị vệ Bính hổ thẹn vuốt tóc, "Thế mà tối nay con còn định trộm gà của Tam thiếu gia, ôi, thật đáng xấu hổ."
Phó bếp Đinh cười khổ: "Tam thiếu gia còn trẻ, nhưng là người hiền lành độ lượng, chắc chắn sẽ không so đo với con. Ngài ấy có ân với phụ tử chúng ta, nhất định sau này phải báo đáp thật tốt!"
Thị vệ Bính liên tục gật đầu.
Biết Tam thiếu gia chính là thần y trẻ tuổi bí ẩn đang làm náo động kinh thành dạo gần đây, so với việc Tam thiếu gia cứu mạng phó bếp Đinh, phụ tử hai người còn kinh ngạc hơn.
Nhưng kinh sợ xong, hai người cũng hiểu lý do tại sao.
Từ lần nhảy xuống suối, cho tới lần tham gia cưỡi ngựa bắn cung do triều đình tổ chức, Tam thiếu gia luôn xuất sắc hơn hai vị thiếu gia còn lại trong Ninh Vương phủ.
Tam thiếu gia từng đọc tứ thư ngũ kinh, am hiểu Bản thảo cương mục [1], vậy nên điều chế được phương thuốc cứu người cũng không phải chuyện gì kì lạ.
[1] Bản thảo cương mục (sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển)
Mà hiện tại, Tam thiếu gia không muốn mọi người biết hắn chính là thần y trẻ tuổi kia, còn dặn dò riêng phụ tử hai người, đương nhiên hai người không dám lan truyền ra ngoài.
Nhưng sau khi chứng kiến mọi chuyện, phụ tử hai người có phần kích động.
Dù sao phó bếp Đinh cũng am hiểu canh tác, suốt nhiều năm qua ở trong phủ lại không được thể hiện sở trường, còn nhiều lần bị quản gia chèn ép. Mà thị vệ Bính không có ý chí gì lớn, chỉ có thể canh gác cửa hông Ninh Vương phủ, nhận lương bổng sống qua ngày.
Tam thiếu gia là thiên tài, con đường công danh còn dài, nhân trung long phượng [2], nếu phụ tử hai người đi theo Tam thiếu gia, còn sợ sau này phải chịu cảnh đói ăn đói mặc sao?!
[2] Rồng phượng trong loài người
Hai người bàn bạc xong, quyết định hôm sau đi tìm Lục Hoán.
. . .
Túc Khê vừa online, nhìn thấy phó bếp Đinh và thị vệ Bính bàn bạc đi tìm nhóc con, vậy là nhiệm vụ đã hoàn thành.
Quả nhiên, hệ thống hiện lên thông báo: [Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ phụ số hai! Thưởng +30 thỏi vàng, +2 điểm]
Bảng trạng thái thông báo:
[Thị vệ Bính và phó bếp Đinh thành công gia nhập tiểu đội.]
[Chiêu mộ nhân tài: Trường Công Mậu, phó bếp Đinh, thị vệ Bính.]
Túc Khê nhìn cột chiêu mộ nhân tài, phía sau nhóc con là ba nhân vật phụ chibi, Trường Công Mậu gầy yếu vất vả thật thà, phó bếp Đinh lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm, thị vệ Bính trẻ tuổi cơ bụng sáu múi, đầu óc đơn giản, nhưng sức mạnh hơn người.
Ba người này đều có sở trường riêng, vậy là đã thành công bước đầu xây dựng tổ đội.
Cô hào hứng suy nghĩ, không biết nên sai bảo ba người này như thế nào, chỉ thấy nhóc con khoác áo choàng ra ngoài, mang thị vệ Bính và phó bếp Đinh tới căn viện ở ngoại thành.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ, hiện tại Túc Khê tích được 25 điểm, có thể giải khóa thêm hai địa phương nữa, vì thế cô yêu cầu hệ thống giải khóa căn viện và nông trang ở ngoại thành của nhóc con.
Cô di chuyện tới căn viện của nhóc con.
Hôm qua Túc Khê có hơi mệt, quên mất chuyện phải đi xem nhà mới, lúc này cô di chuyển màn hình, nhìn đông ngó tây, giống như mình vừa mới tậu được căn nhà, hưng phấn không thôi.
Tuy Trọng Cam Bình không phải nhân vật gì lớn, nhưng dù gì cũng đứng thứ mười trong bảng xếp hạng phú thương kinh thành, đương nhiên không thể tặng cho ân nhân cứu mạng thứ gì quá nhỏ. Vậy nên mặc dù căn viện này ở ngoại thành, nhưng đình đài rộng lớn, khuôn viên thoáng mát, hành lang uốn lượn, núi đá tinh xảo. Tóm lại, so với sân viện của trưởng tử Ninh Vương phủ Lục Dụ An còn xa hoa tráng lệ hơn!
Túc Khê vô cùng kích động, lại di chuyển tới nông trang của nhóc con.
Tuy chỉ có năm mẫu đất, nhưng nhìn có vẻ rất rộng lớn, đứng ở trên sườn núi cũng không thấy đích cuối. Dưới đất toàn là tuyết mềm xốp, chờ tới mùa vụ đầu xuân, đây chắc chắn là nơi thích hợp để trồng trọt.
Cô xem nông trường xong, quay trở về tìm nhóc con.
Trường Công Mậu mong ngóng chờ nhóc con tới, nhìn thấy nhóc con xuất hiện, hắn ta vội vàng ra đón.
Sau đó, Túc Khê nhìn thấy góc trái màn hình không ngừng hiện lên thông báo:
"Trường Công Mậu ân cần pha trà cho nhân vật chính."
"Thị vệ Bính đi mua bàn ghế và bảng hiệu, mong nhân vật chính đích thân viết chữ lên bảng hiệu."
"Phó bếp Đinh lớn tuổi, không làm được nhiều việc, nhưng vẫn hào hứng lấy chổi, bắt đầu quét sân."
Lúc trước đều là nhóc con một thân một mình, tuy là Tam thiếu gia của Ninh Vương phủ, nhưng bởi vì xuất thân thứ tử thấp kém, hơn nữa Ninh Vương phi luôn âm thầm cắt xén, hắn đều phải tự lực làm việc, không có hạ nhân để sai bảo.
Mà hiện giờ, không chỉ có căn viện riêng, nông trang, còn có thêm ba hạ nhân, tất cả đều là tài sản của hắn.
Ai chơi game đều mong nhân vật chính của mình ngày càng tốt hơn, Túc Khê xúc động hít mũi, lòng thầm thỏa mãn, coi như nhóc con thành công bước lên bậc thang đầu tiên tiến tới thành công.
Nhưng nhóc con không phải người để ý mấy thứ này, hắn không để ba tên hạ nhân chibi làm mấy chuyện thừa thãi, mà gọi ba người họ lại, bắt đầu sai bảo những chuyện quan trọng.
Không dùng thì thôi, một khi đã dùng thì phải tận dụng, tuy ba người này xuất thân bình dân, nhưng không tới mức yếu kém.
Trường Công Mậu yếu đuối, nhưng cẩn thận tinh tế.
Hai ngày qua Lục Hoán nghiên cứu cấu tạo phòng ấm cho gà của người nọ, từng bước tìm hiểu, cuối cùng phác thảo một bản vẽ, hắn cẩn thận giao cho Trường Công Mậu, để hắn ta bắt tay xây dựng, ở nông trường đã có sẵn gỗ củi, có thể dùng để làm phòng ấm.
Thị vệ Bính là người đơn giản, nhưng có sức mạnh, có thể làm chân chạy vặt.
Lục Hoán giao tất cả việc nặng cho hắn ta, đồng thời cho hắn ta một ít ngân lượng, để hắn ta đi mua thêm củi và dây thừng. Ngoài ra, việc canh gác sân viện và nông trang cũng giao cho hắn ta.
Phó bếp Đinh đã lớn tuổi, không có thể lực, không làm được việc nặng, nhưng đối với việc nuôi trồng canh tác lại có kinh nghiệm.
Vì thế Lục Hoán để ông ta làm quản gia, cho phép ra ngoài thăm dò, thống kê giá từng giống cây trồng, ghi chép cẩn thận, sau đó giao lại cho hắn.
Mọi việc đều được phân công rõ ràng, rành mạch.
Túc Khê nhìn nhóc con đang không ngừng ra lệnh, vô cùng vui vẻ.
Trường Công Mậu không hiểu suy nghĩ của ân công, nếu muốn kiếm ngân lượng, chẳng phải trực tiếp hợp tác với Trọng Cam Bình sẽ nhanh hơn sao? Vì sao chỉ lấy sân viện và nông trang, tự mình sinh kế?
Nhưng Túc Khê có thể hiểu, nếu muốn phát tài, tuyệt đối không được lợi dụng ân cứu mạng, đấy chỉ là phao cứu sinh khẩn cấp.
Chỉ khi tự mình làm giàu, trở thành phú thương lớn nhất đất nước, lúc đó mới được tính là thành công!
Đương nhiên... giờ vẫn đang chập chững những bước đầu tiên.
Ba người nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Thị vệ Bính vẫn còn chức vụ ở Ninh Vương phủ, cho nên cùng Lục Hoán một trước một sau quay trở về.
Mà lúc này, ở trong viện của Lục Văn
* Lý Thời Trân, tự Đông Bích, về già tự hiệu là Tần Hồ sơn nhân, người đời Minh, Kỳ Châu (nay là Hồ Bắc, Kỳ Xuân, Kỳ Châu). Ông là nhà y dược học vĩ đại của Trung Quốc xưa và của cả thế giới, có viết quyển sách y dược học nổi danh 'Bản Thảo Cương Mục'. Ông là con nhà thế y. Nguyện vọng của ông là trở nên một thầy thuốc cứu người đời giống như cha ông.
[4] Ông lão xem điện thoại trên tàu ngầm: