Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Túc Khê ở ngoài màn hình cười như được mùa, hiển nhiên nhóc con không biết suy nghĩ của mình đều đã bị cô nhìn thấy. Túc Khê cũng giả bộ không biết đứa nhỏ này đang ghen tỵ, ngấm ngầm tranh giành tình cảm.
Thấy nhóc con vẫn bài xích Vân Tu Bàng, người mẹ già Túc Khê quyết định không ép buộc hắn nữa.
Nhưng hệ thống lại suy nghĩ khác, vừa rồi cô kéo tay nhóc con, để hắn tặng xiên mứt quả cho Vân Tu Bàng, chủ động như vậy rất tốt, vậy nên màn hình hiện lên thông báo...
"Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ phụ số năm: Lần đầu kết giao bằng hữu, thưởng +200 thỏi vàng, +2 điểm!"
Cứ như vậy, Túc Khê thuận lợi được 42 điểm! Mục tiêu hiện tại của cô là nhanh chóng đạt được 100 điểm, như vậy có thể nói chuyện với nhóc con, không cần phải kéo kéo ống tay áo của hắn nữa.
Hơn nữa hệ thống từng bật mí, đến lúc đó siêu thị sẽ mở khóa một món quà cực kỳ lớn! Hiện tại đã đi được hơn nửa chặng đường, nghĩ tới tương lai không xa mà lòng thầm kích động!
Hạ nhân Ninh Vương phủ đã mang hành lý của Lục Hoán tới quan xá [1], hiện tại Lục Hoán có thể tới bộ Binh nhậm chức.
[1] Quan xá: phòng của quan.
Quan phục của ngũ phẩm Bộ Binh Ngoại Lang là trường bào màu xanh, bên trên thêu hoa văn đỏ thẫm và một con hổ màu xanh.
Nhóc con mặc quan phục màu đỏ của cửu phẩm thư đồng chưa được bao lâu, lúc này phải đổi, cô có hơi tiếc rẻ, dù sao quan phục của thư đồng cũng rất đẹp.
Nhưng chờ nhóc con mặc bộ quan phục mới, Túc Khê cảm thán không thôi.
Đúng là người đẹp vì lụa, nhóc con mặc cái gì cũng đẹp, mỗi lần mặc là một phong thái khác nhau.
Lúc mặc quan phục cửu phẩm thư đồng, trông hắn như tiểu công tử phấn điêu ngọc trác [2], mặc quan phục ngũ phẩm bộ Binh lại tăng thêm vài phần khí khái, tựa như thanh trường kiếm sắc bén.
[2] Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Hoán tới nha môn, ở bên hắn đang là giờ Thìn (7h – 9h sáng), nhưng ở chỗ Túc Khê đã là tối muộn, cần phải đi ngủ, nhưng Túc Khê tựa đầu lên gối, quyết định chơi thêm một lúc, cùng nhóc con ngày đầu đi làm.
Vì thế cô lấy 2 điểm vừa đạt được nhờ hoàn thành nhiệm vụ phụ, giải khóa bản đồ bốn dãy bộ Binh.
Người đứng đầu bộ Binh chính là Bộ Binh Thượng Thư, người thứ hai là Bộ Binh Thị Lang, hai vị này cùng nhau quản lý bốn dãy bộ Binh. Bộ Binh Một chiêu mộ binh lính, bộ Binh Hai phụ trách nhu yếu phẩm, trang bị vũ khí cho người và ngựa, bộ Binh Ba ra các chính sách thưởng phạt quân công, bộ Binh Bốn vận chuyển thư từ tình báo.
Mỗi dãy lại có một người đứng đầu – Chính ngũ phẩm Bộ Binh Trung Lang và phó ngũ phẩm Bộ Binh Ngoại Lang, dưới họ lại có hơn mười quản sự, dưới mỗi quản sự lại có một ít thuộc hạ làm chân sai vặt.
Lục Hoán nhậm chức ở bộ Binh Hai.
Hắn nhận chức vụ này, đương nhiên trở thành người đứng đầu bộ Binh Hai.
Sau khi tìm hiểu rõ ràng hệ thống quan lại, Túc Khê vô cùng chờ mong được thấy dáng vẻ làm quan đương triều của nhóc con.
Tuy Bộ Binh Ngoại Lang chỉ là chức quan ngũ phẩm, không được phép vào triều, nhưng tốt xấu gì cũng quản lý bộ Binh Hai, có mười mấy quản sự dưới trướng, vẫn có uy nghiêm của một vị quan.
Nhưng ngàn lần không ngờ tới, ngày đầu tiên nhóc con nhận chức, lại bị đám quản sự bộ Binh Hai tác oai tác quái.
Lúc nhóc con xuất nhiên trước cửa nha môn, đám quản sự còn đang mải châu đầu ghé tai, nói năng rất thô lỗ, hoàn toàn không để ý đương sự đã đến đây, nói thẳng ra là cố tình để Lục Hoán nghe thấy.
Trên màn hình xuất hiện mấy khung đối thoại.
"Thật không hiểu nổi, rốt cuộc Vân Thái Úy nhìn trúng gì ở tên tiểu tử kia, cố ý sắp xếp hắn ta tới đây! Loại người chỉ biết đi cửa sau này, hừ, thật đáng khinh!"
"Đúng vậy, chỉ là thứ tử Ninh Vương phủ mà thôi, trước đây không có công lao gì lớn, cùng lắm là đứng thứ nhất trong buổi đi săn, dựa vào cái gì mà có quyền sai bảo chúng ta?"
"Tuy chúng ta không xuất thân từ thế gia danh môn, nhưng ít nhất cũng đều từ từ đi lên. Quản sự Giáp là người của Thái Thú Nhung Châu, ba năm trước quản sự Ất đỗ Thám hoa! Ta còn tưởng một trong hai người các đệ sẽ trở thành Bộ Binh Ngoại Lang, ai ngờ lại bị một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh đoạt mất!"
Trong đám quản sự có hai người tên quản sự Giáp và quản sự Ất, lúc này vẻ mặt của họ trông rất kỳ lạ.
Người thứ nhất nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn ta che giấu cảm xúc rất khéo, xua tay nói: "Không không không, quản sự Bính, chuyện đệ thi đậu Thám hoa đã là của nhiều năm về trước, hiện tại tre già măng mọc, sao có thể bằng các thế tử danh môn vọng tộc của kinh thành được."
Túc Khê cảm giác tên quản sự Ất này không phải người đơn giản, quả nhiên, hắn ta vừa nói khiêm tốn như vậy, đám quản sự càng lúc càng thấy bất bình.
"Bọn ta ghét nhất đám công tử chỉ biết dựa dẫm gia tộc. Cả kinh thành này không ai là không biết, Ninh Vương phủ đã xuống dốc từ lâu, tân Bộ Binh Ngoại Lang có thân phận thứ tử thấp kém! Hắn ta thì có thể làm được chuyện gì chứ, e rằng cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi!"
Mười mấy người xì xào bàn tán, ta một câu ngươi một câu, luôn mồm gọi nhóc con là tên thứ tử thấp kém, bỡn cợt hắn không đáng một đồng.
. . .
Túc Khê không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nhưng thật ra đây cũng là chuyện bình thường, ban đầu đám quản sự còn tưởng sẽ chọn một trong số họ lên làm Bộ Binh Ngoại Lang, nhưng nào ngờ từ trên trời giáng xuống một vị thế tử, họ không khó chịu mới lạ.
Chỉ sợ sau này cuộc sống của nhóc con sẽ rất gian nan.
Còn chưa biết đám người này định làm gì nhóc con đâu.
Phía sau Lục Hoán là hai tên thị vệ của Ninh Vương phủ, bọn chúng đi vào trước, nghe rõ từng lời châm chọc, nhưng lại không dám phản kháng.
Lục Hoán dừng bước trước cổng nha môn, để thị vệ vào dọn dẹp bàn làm việc, hắn đứng ở đó, nhỏ giọng hỏi: "Nàng còn ở đây không?"
Túc Khê định nói rằng mình chuẩn bị đi, nhưng nhìn một màn vừa rồi, cô không nhịn được muốn nán lại thêm chút.
Túc Khê rầu rĩ cọ cọ lòng bàn tay phải của nhóc con, trong lòng vô cùng khó chịu.
Từ trước tới nay, nhóc con luôn nỗ lực làm việc, từ miếu Vĩnh An, buổi thu yến, lần ở hành cung Vân Châu, rốt cuộc cũng rời được Ninh Vương phủ.
Nhưng cho dù có làm như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn không đủ, ở trong mắt những người này, hắn chỉ là thứ tử thấp kém của một phủ Vương gia khác họ đang xuống dốc, họ có thể thoải mái gây khó dễ, thoải mái bắt nạt.
Ở Thái Học Viện cũng vậy, mặt ngoài đám thế tử xưng huynh gọi đệ với nhóc con, chép bài vở của hắn, nhưng sau lưng lại khinh thường thân phận thứ tử của hắn.
Mà đám quan viên này, chỉ coi hắn như một thằng nhãi ranh, không thèm che giấu mà khinh thường ra mặt.
Hiện tại cô không hy vọng nhiều vào việc thân phận thật của hắn sẽ được tiết lộ, chỉ hy vọng hắn càng thêm xuất sắc, không bị những người này coi khinh.
Tuy Lục Hoán không thấy vẻ mặt của nàng, cũng không biết lúc này nàng đang nghĩ gì, nhưng thấy nàng rầu rĩ kéo tay hắn, hắn nhận ra nàng đang không vui.
Lục Hoán không cần nghĩ cũng biết lý do tại sao, nói với nàng, "Nàng mau nghỉ ngơi đi, ta hứa với nàng, sau này sẽ không phải nghe mấy lời này nữa!"
Mà bên phía Túc Khê, hệ thống cũng hiện lên nhiệm vụ mới:
[Nhiệm vụ phụ số sáu: Thu phục bộ Binh Hai, giải quyết công việc tồn đọng suốt nhiều năm qua, bước đầu khiến Trấn Viễn Tướng Quân và Thượng Thư Bộ Binh chú ý! Thưởng +2 điểm!]
Mặc dù đây không phải nhiệm vụ chính, nhưng cô nhất định phải giúp nhóc con!
Túc Khê ngoéo tay trái của hắn, ý bảo cô phải đi rồi. Nhưng nhìn nhóc con đã bước vào nha môn, mà đám quản sự coi như không nhìn thấy, ra vẻ khinh thường, cô vô cùng tức giận.
Không thu phục đám quản sự này không được, Túc Khê tìm kiếm trong siêu thị, xem có tài liệu nào liên quan tới bộ Binh không, tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm thấy một quyển sách tóm tắt việc buôn bán vũ khí mấy năm qua của bộ Binh.
Sổ sách này liên quan tới bộ Binh Hai, chắc chắn sẽ có ích.
Vì thế cô dẫn nhóc con ra sau nha môn, đưa sổ sách cho hắn, sau đó offline.
Túc Khê cảm thấy có hơi khó chịu, trong lòng thầm nghĩ nhiệm vụ này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được, mí mắt sụp xuống, cô mơ màng kéo chăn, đi vào giấc ngủ.
. . .
Mà bên phía Lục Hoán, thị vệ thu dọn đồ đạc trên bàn, đám quản sự hếch mắt nhìn, không biết có ai đó còn âm dương quái khí [2] hừ lạnh một tiếng.
[2] Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, không biết đâu mà lần.
Lục Hoán ngẩng đầu, nhìn quản sự Ất và quản sự Giáp trong đám người.
Đám quản sự vây quanh hai người này, coi họ như trung tâm, chắc hẳn hai người này có thân phận khác.
Có vẻ hai người này không có mối quan hệ tốt, một người ngồi cạnh bàn, một người đứng ở phía đối diện, cách nhau một khoảng khá xa.
Lục Hoán hiểu rõ, nhưng hắn không nói lời nào, ngồi đúng vị trí của mình.
Thấy hắn đi vào, đám quản sự lại bắt đầu bàn tán, nói rằng tên tiểu tử này thật lớn mật, không biết rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Lục Hoán bắt đầu lật giở sổ sách của bộ Binh Hai.
Khoảng hai canh giờ sau, bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào tranh cãi, giống như đang báo cáo lại chuyện gì đó.
Hiện tại bộ Binh Hai có hai chuyện lớn cần giải quyết.
Thứ nhất, bộ Binh Hai phụ trách thu mua ngựa, nhưng bởi vì lơ là chủ quan, để xổng mất mấy chục thớt ngựa!
Thứ hai, dạo gần đây Trấn Viễn Tướng Quân chiêu mộ binh lính, cần một lượng lớn vũ khí, yêu cầu bộ Binh Hai đặt thêm cung tên và trường kiếm.
Nhưng lúc này lại xảy ra vấn đề lớn, trên đường vận chuyển vũ khí, dân chúng hai bên đường kháng nghị, nói rằng việc vận chuyển gây ồn ào, ảnh hưởng tới cuộc sống của người dân.
Ngoài ra, do đám đám quan lại không canh phòng cẩn mật, rất nhiều vũ khí bị mất cắp... Nước Yến nghiêm cấm tư nhân buôn bán vũ khí, chỉ sợ trong kinh thành có kẻ nào đó muốn trục lợi kiếm bạc, làm xằng làm bậy.
Hai vấn đề này đều