Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Tên hạ nhân vừa rồi còn thề son sắt với Lục Văn Tú rằng bên trong hộp thức ăn có khâu nhục, hiện tại mặt mũi trắng bệch... Sao lại thế này?! Gặp quỷ?!
Vừa rồi rõ ràng có, sao giờ lại đột nhiên trở thành cám và màn thầu?!
Đám người được gọi tới hóng hớt không chỉ có hạ nhân Ninh Vương phủ, còn có một ít thực khách cùng văn nhân ở gần đây, tuy bọn họ đều biết đích và thứ tử có khác biệt, nhưng cứ tưởng cuộc sống của thứ tử Ninh Vương phủ không quá tệ, nào ngờ lại gặp tình huống này...
Cũng quá đáng thương rồi.
Vô duyên vô cớ bị vu oan?
Hơn nữa kẻ vu oan hắn, Nhị thiếu gia Lục Văn Tú giống như một tên ngu xuẩn.
Thật đáng xấu hổ. Bọn họ đều hận không thể thay Lục Văn Tú kiếm một cái lỗ chui vào.
Bầu không khí cực kì yên ắng.
Lục Văn Tú và đám hạ nhân cùng bếp trưởng hai mắt nhìn nhau, lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt Lục Dụ An tối sầm, nhìn chằm chằm Lục Văn Tú, giống như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ, quát lớn, "Văn Tú, đệ lại náo loạn gì đấy?"
Lục Văn Tú đang khó hiểu, lúc này mới ý thức được gì đó, hắn buông hộp thức ăn xuống, khuôn mặt đỏ bừng.
Không, không đúng, sao lại thế này. Vừa rồi rõ ràng hạ nhân nói ngửi thấy mùi khâu nhục trong hộp thức ăn, sao hiện tại bên trong lại biến thành màn thầu và cơm trộn cám khô cằn?!
Ở trước mặt nhiều người như vậy, chính mình luôn giãy nảy nói rằng Lục Hoán trộm đồ ăn, kết quả thì sao, vốn dĩ không trộm?
Còn bị mấy người đằng sau nói rằng trù phòng khắt khe Lục Hoán?!
Lục Văn Tú chỉ cảm thấy mình giống như diễn viên hài kịch.
Hắn thẹn quá hóa giận, cổ đỏ lên, sắc mặt nửa xanh nửa trắng, nhịn không được, hung tợn đạp tên bếp trưởng mách lẻo và tên hạ nhân nói rằng ngửi thấy mùi khâu nhục trong hộp thức ăn.
"Các ngươi là đồ ngốc sao? Chuyện chưa kiểm chứng mà dám nói với bổn thiếu gia?"
Bếp trưởng cùng tên hạ nhân kia đầu váng mắt hoa, cố minh oan, "Rõ ràng bọn tiểu nhân..."
"Minh oan cái đầu các ngươi!" Mặt mũi Lục Văn Tú mất hết, tức giận đến bốc hỏa, lại đạp thêm cho mỗi người một cước.
Đám hạ nhân vô cùng xấu hổ, không dám nói lời nào.
Trường hợp này chỉ có thể coi như không thấy.
Lục Hoán nhìn hộp thức ăn đựng cám kia, đồng tử co lại, vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
Mà đúng lúc này, trong phòng bếp ồn ào hỗn độn, có hạ nhân bưng khâu nhục ra, ngượng ngùng chạy tới, nói với bếp trưởng, "Bếp trưởng, tìm... tìm được rồi, ngài để ở tủ cách vách."
Bếp trưởng vô cùng kinh ngạc, "Sao có thể?"
Vừa rồi ông ta lục soát khắp phòng bếp, rõ ràng không tìm thấy, mới xác định là bị trộm đi.
Đúng là gặp quỷ!
Hay là do ông ta mắt mờ? Vừa rồi không nhìn thấy?!
Còn chưa kịp nói gì, Lục Văn Tú đã tức giận cho ông ta một bạt tai, "Mau cút cho ta!"
Ánh mắt đám hạ nhân và đám thực khách văn nhân được mời tới xem hóng hớt có vài phần không nói nên lời, bọn họ nhìn Lục Văn Tú, muốn cười mà không dám cười.
Đương nhiên Lục Văn Tú có thể cảm giác được, trên mặt phỏng như mới ăn bạt tai, đau nhức nóng rát.
Sắc mặt Lục Dụ An xanh mét, "Được rồi, đừng náo loạn nữa, còn ra thể thống gì! Mau đi đi!" Lục Dụ An phất tay áo rời khỏi.
Lục Văn Tú vẻ vang xấu mặt, quay đầu trợn mắt nhìn Lục Hoán, sau đó đạp thêm bếp trưởng một cái nữa, lúc này mới rời đi.
"Đi!"
Đúng lúc này, không biết hắn