Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Đáng lẽ ra hôm nay Lục Hoán phải tới nha môn Bộ Binh Hai, bàn giao công việc cho các quản sự, trao trả chức viên ngoại lang, nhưng hắn lại cáo bệnh xin nghỉ.
Hắn vẫn luôn cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ nghỉ phép, thậm chí mấy ngày qua còn mọc rễ ở nha môn, bởi vậy đột nhiên xin nghỉ khiến người ta có hơi khó hiểu.
Nhưng hôm qua nghe nói, không hiểu vì lý do gì mà hắn ra ngoại thành, chắc hẳn trên đường trở về bị nhiễm phong hàn, bởi vậy viên trung lang Bộ Binh Hai - hiện tại kém hơn hắn một bậc, sảng khoái đồng ý phê duyệt.
Mà lúc này, Bộ Binh Thượng Thư đang sầu mi khổ não, không biết có nên nói chân tướng tối hôm qua cho Trấn Viễn Tướng Quân hay không.
Thôi thôi, Trấn Viễn Tướng Quân là quân nhân, tính tình lỗ mãng, vẫn không nên nói cho ngài ấy vội, trước tiên phái người thăm dò chân tướng trước, đợi bao giờ tìm ra manh mối, lúc đấy báo cáo cũng không muộn.
Nếu đêm qua Hàm Nguyệt không giả vờ bỏ nhà ra đi, còn chạy tới Trường Xuân quan ngủ qua đêm, e rằng ông sẽ không may mắn biết được chuyện này.
Nghĩ vậy, sau khi gia đinh bẩm báo Hàm Nguyệt đã dậy, Bộ Binh Thượng Thư quyết định phải dạy dỗ tiểu nữ nhi một phen.
Nào ngờ, Hàm Nguyệt lại ngơ ngác nói: "Phụ thân, đêm qua con đi ngủ sớm, lúc ngủ không biết gì cả, sao có thể tự mình chạy tới Trường Xuân quan được?"
Hàm Nguyệt ham chơi, từng nhiều lần giả vờ bị bắt cóc, tối hôm qua cửa sổ mở toang, nhưng không có dấu vết xô xát, Bộ Binh Thượng Thư còn tưởng tiểu nữ nhi chạy tới Trường Xuân quan, lưu lại manh mối, làm bộ bị bắt cóc. Ông bắt đắc dĩ phối hợp diễn với nữ nhi, tới Trường Xuân quan đón nàng về.
Nào ngờ, Hàm Nguyệt lại bảo không phải...?
Sắc mặt Bộ Binh Thượng Thư tối sầm.
Ngày hôm đó, cả phủ Bộ Binh Thượng Thư nâng cao cảnh giác.
Đương nhiên, chuyện này để sau này hẵng nói.
. . .
Hiện tại, Lục Hoán đang ở trong quan xá, nhìn chằm chằm khối tinh thể kỳ quặc đang lơ lửng...
Hắn không biết thứ này gọi là gì, vì thế tạm gọi nó là sân khấu [1].
[1] Màn hình tinh thể có hình chữ nhật, có hình ảnh chuyển động trong đó, tương tự với sân khấu xem kịch thời xưa, nên Lục Hoán tạm gọi là sân khấu.
Hắn gọi mấy hạ nhân vẩy nước quét nhà vào trong phòng, nhưng không để bọn họ làm việc.
Thông qua phản ứng mờ mịt của mấy người họ, Lục Hoán xác định được ba vấn đề:
Thứ nhất, hết thảy đều không phải mộng.
Thứ hai, người khác không nhìn thấy, chỉ có mỗi mình hắn nhìn thấy.
Thứ ba, có thể tùy ý di chuyển trái phải để xem cảnh vật bên trong sân khấu.
Chuyện này thật sự trên cả tưởng tượng, nếu để người khác biết, còn nghi đầu óc Lục Hoán có vấn đề.
Lục Hoán nhìn chằm chằm sân khấu, sắc mặt khó coi, trong lòng hoài nghi, nhưng mấy chữ "người mà ngươi vẫn luôn nhớ thương" quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn nhăn mày, không biết đâu là thật đâu là giả, chỉ có thể đóng cửa phòng, cẩn thận nghiên cứu.
Mấy dòng chữ kia biến mất, lại chiếu hình ảnh căn phòng Lục Hoán nhìn thấy đầu tiên.
Hắn nhíu mày, nhìn kĩ mọi ngóc ngách bên trong căn phòng.
Hắn đoán không sai, quả nhiên ở giữa là chiếc giường, chẳng qua hoa văn trên giường hoàn toàn khác với hoa văn triều đại của hắn, thiết kế rất kỳ cục, khiến Lục Hoán khó có thể hình dung. Đầu giường có hai chiếc gối, thiết kế cũng rất lạ, nhìn vừa to vừa bành, hình như bên trong lót thêm bông, từ cung đình tới dân gian, hắn chưa bao giờ thấy ai sử dụng loại gối đầu này.
Bên cạnh giường là một chiếc gương lớn, cao khoảng ba thước, nhưng so với gương đồng thì sáng và trong hơn nhiều, có thể phản chiếu rõ cả căn phòng - Lục Hoán tạm gọi đây là mặt gương.
Cửa sổ cũng rất kỳ lạ, Lục Hoán biết đó là cửa sổ, vì có ánh sáng mặt trời từ bên ngoài phản chiếu vào, nhưng khung cửa sổ không phải bằng gỗ, mà bằng một loại chất liệu giống như bạc, nhưng lại có phần không giống.
Còn có mặt đất, bàn ghế, tất cả đều vô cùng khác lạ, đánh sâu vào tiềm thức của Lục Hoán.
Hắn có thể đoán được đại khái một số thứ, tuy vậy, ở trong mắt hắn, đây vẫn là một thế giới hoàn toàn mới.
Lục Hoán khám phá xong, phát hiện bên ngoài phòng còn có chính sảnh - tuy chính sảnh không có nhiều đồ vật, nhưng vẫn khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Đây là gì?
Giữa chính sảnh có một khối hình hộp màu đen dài, được gắn cố định ở trên tường.
Đối với hắn mà nói, đây hoàn toàn là một thế giới mới, hắn cố gắng nhận biết từng món đồ vật. Khám phá xong rồi, hắn theo bản năng muốn chuyển sang nơi khác.
Đúng lúc này, màn hình hiện lên vài dòng chữ... Đồng thời lại có giọng nói máy móc vang lên.
[Thật xin lỗi, hiện tại nhóc con chưa đạt đủ số điểm, không thể giải khóa địa điểm mới, mong bạn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ chính hoặc nhiệm vụ phụ, sau đó có thể giải khóa địa điểm mà bạn mong muốn.]
Lục Hoán nghe thấy hai chữ "nhóc con", đuôi lông mày dựng ngược, cố gắng bỏ qua xưng hô khiến hắn rùng mình.
Hắn hiểu mấy lời này, hỏi: "Nhiệm vụ nào?"
Trên sân khấu xuất hiện mấy dòng chữ...
[Hiện tại đã hoàn thành mười nhiệm vụ chính, nhiệm vụ số mười một vẫn đang khóa, yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ phụ số tám: Trước khi thuyên chuyển, xử lý tất cả công vụ ở Bộ Binh Hai, khiến nhóm quản sự kính nể.]
Tuy Lục Hoán cảm thấy chuyện này rất khó tin, nhưng chấp niệm muốn được nhìn thấy nữ quỷ đã ăn sâu vào trong máu hắn, vậy nên hắn nhất định phải điều tra xem chuyện gì đang xảy ra. Hắn lập tức đóng sân khấu, vội vàng cưỡi ngựa tới nha môn!
Lục Hoán vén xiêm y lên ngồi xuống, chỉ mất nửa canh giờ đã hoàn thành đống công việc khó nhằn còn tồn đọng của Bộ Binh Hai!
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám quản sự, hắn lại cưỡi ngựa quay trở về quan xá, thở hồng hộc lấy sân khấu từ trong ống tay áo.
Sân khấu cũng bị tốc độ của hắn làm cho hoảng, im lặng một lúc, hiện lên dòng chữ, nói:
[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ phụ số tám, thưởng +2 điểm, hiện tại nhóc con có thể mở khóa một địa điểm mới.]
Lục Hoán nhìn chằm chằm sân khấu.
Giây tiếp theo, trên sân khấu xuất hiện bản đồ, giống như bản đồ kinh thành.
Lục Hoán nhìn đống địa danh kỳ lạ, "Trường học", "Bệnh viện", "CBD Building", khoan khoan, hắn cảm thấy tam quan như bị đảo loạn, há hốc mồm, vẻ mặt cứng đơ.
Hắn thử lý giải mấy địa danh, "trường học"... là "thái học viện" đúng không?
Về phần kí tự "CBD" xiên xiên vẹo vẹo, hắn hoàn toàn không hiểu đó là gì.
Khoan đã... Bỗng nhiên Lục Hoán nhớ tới mấy dòng chữ cực nhỏ ở trên đèn lồng mà nữ quỷ từng tặng cho hắn, mấy chữ đó có phần tương tự với ba kí tự này.
Hắn đi ra ngoài hành lang, gỡ đèn lồng xuống, đối chiếu với mấy chữ nhỏ ở trên bản đồ, quả nhiên có phần tương đồng!
Lục Hoán hoảng hốt, máu như cuộn trào, tất cả mất mát tối hôm qua, nay lại bùng cháy trở lại.
Hắn cố nén kích động, đặt đèn lồng sang một bên, tiếp tục nghiên cứu bản đồ.
Tạm thời hắn chưa có ý định giải khóa mấy địa điểm này, đột nhiên hắn nghĩ tới gian phòng đầu tiên hắn nhìn thấy, chắc hẳn gian phòng này có đầu mối quan trọng.
Vì thế, hắn lựa chọn mở khóa địa phương xung quanh gian phòng.
Sân khấu nhanh chóng hiện ra địa điểm mới.
Đó là...
Tam quan của Lục Hoán hoàn toàn thay đổi!
Hắn ngẩng đầu, thấy trên phố có mấy chiếc xe bốn bánh thấp dẹt, tuy nhỏ hơn xe ngựa, nhưng tốc độ hoàn toàn vượt xa!
Mà trên đường, người qua kẻ lại mặc xiêm y kỳ lạ, nữ tử đều mặc quần áo ngắn ngủn rách rưới, tóc của nam tử cắt ngắn, phần lớn họ đều đang cầm một vật thể màu đen, có người còn áp tai thì thầm với vật thể đó.
Lục Hoán có hơi hoài nghi, bỗng nhớ tới lời Vân Du đạo trưởng từng nói, "Công tử và người mà công tử muốn gặp, không cùng một thế giới."
Hắn lập tức hiểu ra gì đó.
Chẳng lẽ...
Đây là thế giới của nàng?
Tòa thành cao chọc trời, tựa như đứng ở đó là có thể hái được muôn ngàn vì sao.
Ở triều đại của hắn, tuyệt đối không thể xây được tòa thành cao như vậy, cho dù có là đài quan sát sao trời ở hành cung cũng không thể!
Chiếc xe bốn bánh kia khá giống xe ngựa, nhưng có cưỡi ngựa chạy như bay cũng không thể đuổi theo kịp, thậm chí có là bảo mã vạn lượng hoàng kim đi chăng nữa.
Thứ đồ vật trong tay người đi đường, có vẻ như là thiết bị truyền tin, hắn thấy người nọ áp tai nói gì đó với khối vật thể màu đen, vài phút sau, ở khu phố đối diện đã có một người đứng vẫy tay với người đó.
Lục Hoán nghĩ tới đống bản vẽ nhà ấm, nhà lưới trồng rau mà nữ quỷ cho hắn, cách thức xây dựng hoàn toàn khác, không chỉ ở nước Yến, mà khắp giang sơn bốn bể, chưa một ai có cách xây dựng như vậy.
Có lẽ nào... thế giới của nàng, chính là tương lai... hàng trăm năm sau?
Lục Hoán ngẫm lại lần đầu hắn gặp nữ quỷ cho tới bây giờ, máu như dồn hết lên đỉnh đầu, cả người run rẩy, âm thầm xác minh suy đoán của bản thân.
Hắn theo bản năng tiến lên vài bước, muốn thông qua sân khấu, đi tới thế giới bên kia.
Đúng lúc này, sân khấu hiện lên dòng chữ:
[Nhóc con, hiện tại chưa đạt 200 điểm, không thể mở món quà tiếp theo, xin đừng sốt ruột, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ, bạn có thể nhanh chóng tăng điểm.]
Sắc mặt Lục Hoán tối lại, hắn không thể tới thế giới của nàng sao?
Tuy hắn không rõ "điểm" là cái gì, nhưng ước chừng cũng đoán được