Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lục Hoán không rõ bọt thoại này tỏa ra như thế nào, hắn chỉ biết, nó tùy thuộc vào suy nghĩ nội tâm của vật chủ.
Vừa rồi Túc Khê đọc bọt thoại tỏa ra trên đầu hắn, lập tức đập bàn cười như điên, không có dáng vẻ khiếp sợ, giống như nhìn nhiều thành quen. Xem ra, đống bọt thoại này đã xuất hiện không ít lần.
Cũng không biết nó còn tỏa ra những suy nghĩ đáng xấu hổ nào nữa...
Lục Hoán nghĩ vậy, sắc mặt tối sầm.
Hắn chỉ ước hiện tại chết đi cho rồi.
Bao nhiêu tâm tư cất giấu dưới đáy lòng, thật ra hắn cũng mong Tiểu Khê có thể đọc được nội tâm của hắn.
Nhưng đồng thời hắn cũng sợ hãi nàng biết.
Hắn sợ một khi nàng biết, sẽ cảm thấy không được tự nhiên, cư xử gượng gạo, có khi còn không bao giờ... mở cục gạch ra trò chuyện với hắn nữa. Triều đại của hắn và thế giới của nàng cách nhau ngàn năm thời gian, hắn sợ hãi một ngày nào đó mãi mãi mất đi nàng.
Hơn nữa, chỉ sợ đến lúc đó, hai người sẽ không thể quay về như ban đầu.
. . .
Nhưng nhìn qua cũng thấy hiện tại Tiểu Khê chỉ coi hắn như đứa nhóc, hơn nữa nội dung đống bọt thoại không đề cập tới “Yêu” hay “Thầm thương trộm nhớ”.
Nghĩ vậy, tuy cảm xúc hỗn loạn, nhưng Lục Hoán vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi lần nàng mở cục gạch ra tìm hắn, hắn luôn cố gắng kìm nén niềm vui, thời điểm nàng không ở đây, hắn ngây ngốc nhớ nhung, lúc nàng đi ngủ, mặc dù chính miệng hắn giục nàng phải nghỉ ngơi sớm, nhưng trong lòng lại âm thầm luyến tiếc... Giữa hắn và nàng có mối liên kết khó có thể chia cắt.
Lục Hoán chỉ sợ một ngày nào đó bất cẩn, vô tình để lộ những tâm tư suy nghĩ thầm kín, tỏa thành bọt thoại trên đầu.
Vì thế mỗi lần Tiểu Khê xuất hiện, hắn đều hít sâu một hơi, cố gắng tập trung trò chuyện với nàng, không để suy nghĩ nội tâm dao động.
. . .
Túc Khê không phải đứa ngốc, nhanh chóng phát hiện nhóc con cư xử kỳ lạ.
Bình thường trên đỉnh đầu hắn luôn tỏa ra bọt thoại, cho dù bọt thoại không có chữ, cũng sẽ xuất hiện mặt trời nhỏ, trái tim hồng, mây đen mưa to gió lớn,... biểu hiện tâm trạng của hắn. Nhưng từ lần “Ta muốn hồi kinh” đợt trước, đã rất lâu rồi chưa thấy bọt thoại.
Không chỉ mỗi việc này.
Trước kia hắn không biết cô đứng ở đâu, mỗi lần nói chuyện đều bất giác ngửa đầu nhìn không trung. Nhưng dạo gần đây, hắn luôn nhìn thẳng về một phía, chính là hướng chính diện – thẳng với chiếc bàn. Cô còn tưởng hắn đang nói chuyện với chiếc bàn.
Ngoài ra, dạo gần đây vẻ mặt hắn rất khác lạ. Ví dụ như lần đó cô đập bàn, đáng lẽ ra hắn không nhìn thấy cô, nhưng không hiểu sao khuôn mặt hắn lại tái mét.
Túc Khê nghĩ mãi không ra, đoán rằng nhóc con có bí mật nào đó, không muốn nói cho cô biết, vậy nên mới cư xử kỳ quặc.
Nhưng cô và hắn không bao giờ giấu giếm nhau, rốt cuộc là bí mật gì?
Hay việc Hoàng Thượng điều tra thân thế của hắn có tiến triển? Hắn không muốn nói với cô? Hoặc là tình hình phương Bắc không khả quan, hắn bận rộn lo lắng, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác? Hoặc cũng có thể, hắn ngượng ngùng nói với cô, thực ra hắn đang yêu sớm? Nhưng mà hắn ở trong quân doanh, xung quanh toàn đực rựa, nào có cơ hội yêu đương nhắng nhít?!
Túc Khê nghĩ mãi không ra, đành phải từ bỏ...
Nhưng mỗi lần mở trò chơi, cô không nhịn được nhìn nhóc con nhiều thêm vài giây.
Lúc trước chỉ hận không thể nhìn trái nhìn phải, ngó đông ngó tây, đi chọc các quan viên khác, hiện tại lại ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt của nhóc con, xem hắn có gì kỳ lạ không.
Càng nhìn càng cảm giác, “Nhóc con đã không còn là nhóc con mà cô biết”.
Từ Ninh Vương phủ tới Bộ Binh, hắn vẫn luôn là nhóc con chibi, tay chân ngắn cũn cỡn, làm cái gì cũng vô cùng đáng yêu.
Cho dù có tức giận, nhưng ở phía Túc Khê chỉ là khuôn mặt chibi nhăn lại như cái bánh bao ỉu, nhìn không ra chút uy nghiêm.
Nhưng nhóc con của hiện tại, mỗi ngày trên đỉnh đầu lù lù dòng chữ “Lục Hoán mười bảy tuổi ở nước Yến đã đủ tuổi cưới vợ sinh con” – đúng vậy, không hiểu vì sao từ sau sinh nhật mười sáu tuổi, nickname cũng thay đổi, trò chơi này thật đáng sợ.
Hơn nữa hắn mặc áo giáp bạc nặng trình trịch, bên hông cài đai lưng, trước sau đều có miếng đồng dày bảo vệ tim. Bởi vì chưa kịp thay ủng và áo giáp, tóc tai tán loạn, hai má dính vệt máu, nhìn như thế nào cũng thấy đây là thiếu niên tuấn mỹ, khiến mắt cô như muốn đui mù.
Lúc trước hắn nhấn mạnh mình cao tám thước hai, Túc Khê không dám dùng dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống nữa, mà coi hắn như người ngang hàng.
Mỗi lần nhìn thân hình cao lớn vững chắc của Lục Hoán, Túc Khê thầm nhảy dựng, mà xung quanh hắn là đám người chibi béo lùn, dáng vẻ hoàn toàn tương phản, làm nổi bật chiều cao của hắn.
Nhóc con trở về đồ họa gốc, mỗi lần hắn nhíu mày, nở nụ cười, ở trong mắt Túc Khê đều vô cùng chân thật, cô ôm chặt trái tim, nghĩ thầm, bảo sao ngày đó nữ nhi của Bộ Binh Thượng Thư lại đích thân đưa tiễn.
Khi hắn nghị sự với mấy người Trấn Viễn Tướng Quân, lập kế hoạch tác chiến, mỗi một cử chỉ đều mang khí chất hơn người.
Thiếu niên mười bảy tuổi anh tuấn vô song, so với nhóc con thơm mùi sữa ngày xưa của Túc Khê, tựa như hai người khác nhau.
Túc Khê nhìn mà hoảng hốt, mỗi lần gọi “nhóc con” đều ngập ngừng, cảm thấy không nói nên lời.
Tất cả là do trò chơi này ban tặng! Cô yêu cầu đổi về đồ họa chibi, hệ thống lại không cho phép!
Cố tình cưỡng chế đúng không?!
Túc Khê có hơi buồn bực, bỗng một ngày con trai cô nuôi lớn trưởng thành, nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, cô không thể thốt ra hai chữ “nhóc con”.
Trước sinh thần mười sáu tuổi của nhóc con, lúc đó vẫn còn là đứa nhóc chibi, cô còn có thể hì hì gọi hắn một tiếng “Tiểu Hoán”. Nhưng hiện tại, nhóc con đã mười bảy tuổi, tính ra hắn còn lớn hơn cô ba tháng, ngay cả hai chữ “Tiểu Hoán” cô cũng không thốt ra thành lời.
Làm gì có ai gọi thanh niên cao 1m82 là nhóc con?
Nhưng cũng chỉ khó chịu một lúc rồi thôi, dù sao mỗi ngày cô đều gặp nhóc con, không hề có cảm giác xa lạ.
Chỉ là có hơi không được tự nhiên, sáng nay vừa online đã thấy nhóc con đang cởi áo giáp và ngoại bào, mắt cô như muốn rơi ra ngoài!
Túc Khê không kịp nhắm mắt, nhìn thấy rõ nửa thân trên trần trụi của hắn!
Hắn vừa mới dẫn binh đi tuần tra, xuống ngựa, yêu cầu hai thị vệ đứng ngoài lều canh gác, sau đó hắn đứng cạnh giường, đưa lưng về phía Túc Khê, chậm rãi gỡ áo giáp xuống, ngoại bào cũng cởi một nửa, cầm lấy kim sang dược trên bàn, bôi lên miệng vết thương.
Làn da thiếu niên trắng bóc, đường cong rắn rỏi, sau một năm rèn luyện và chinh chiến, trên người bớt đi vài nét ngây ngô của thiếu niên, dần tỏa ra khí chất của nam tử hán chín chắn điềm tĩnh. Trên vai hắn có vết thương do mũi tên gây ra, còn đang rỉ máu, giống như một chấm nhỏ làm hỏng cả tuyệt tác trên cơ thể hoàn mỹ.
Túc Khê: Mẹ kiếp!
Thời điểm nhóc con vẫn còn là nhóc con, cô thay một thân xiêm y ướt đẫm cho hắn, dù thân thể cũng trắng bóc như vậy, nhưng căn bản không nghĩ tới gì khác.
Không ngờ dáng người của nhóc con lại đẹp như vậy!
Còn chưa chuẩn bị tâm lý đã được nhìn thấy body của nhóc con!
Tuy Túc Khê không có tình cảm nam nữ với nhóc con, nhưng bình thường cô cũng... xem... hentai..., thỉnh thoảng xem phim thấy cảnh hai diễn viên thân mật, cô chỉ suy nghĩ đơn giản, chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể người khác. Nào ngờ lần đầu tiên lại là nhìn thấy nhóc con trong game! Khuôn mặt đỏ bừng như thiêu như đốt.
Túc Khê xoa mặt, cố gắng để mình tỉnh táo, hắn còn đang bị thương đấy.
Cô nhanh chóng vào siêu thị mua kim sang dược cao cấp, kéo ngoại bào của nhóc con xuống, lo lắng hỏi: “Sao lại bị thương?”
Ngoại trừ ở trên chiến trường, lúc nào Lục Hoán cũng mở sân khấu, vừa rồi nhìn thấy nàng cầm cục gạch, hắn cười nói: “Trầy da thôi.”
Túc Khê zoom lớn màn hình, dừng trước cánh tay của hắn, thấy đúng là vết trầy da, ảnh hưởng không lớn, lúc này mới thoáng yên tâm.
Trầy da ở phía sau tay, nhóc con tự mình băng bó có hơi khó khăn, nhưng Túc Khê cách hắn một cái màn hình, sợ rằng băng bó không đúng sẽ khiến hắn đau, vì thế cũng không chủ động đứng ra băng bó cho hắn.
Cũng may nhóc con tay chân lanh lẹ, thuần thục băng bó, cúi đầu mặc ngoại bào.
Mái tóc đen dài như thác nước trượt xuống bả vai, ánh mắt Túc Khê đảo loạn, không biết nên nhìn vào đâu.
Cô khóc không ra nước mắt.
Vì sao, vì sao trò chơi này không cho nhóc con quay trở về đồ họa chibi ban đầu, cô chỉ nhìn thấy hắn thôi mà nóng hết cả người, không dám ở lại trong lều nữa, vội vàng kéo màn hình sang bên ngoài, ho khù khụ, “Đột nhiên nhớ ra có việc bận, chút nữa quay lại sau.”
Lục Hoán có hơi mất mát, hắn còn định bàn bạc một số chuyện với nàng, nào ngờ nàng đã chạy mất, nhưng hắn đoán nàng có việc bận, vậy nên không ngăn cản.
Vì thế hắn gật đầu, cố gắng kìm nén nỗi buồn, cười nói: “Được, lát gặp lại.”
Túc Khê lập tức tắt màn hình, hình ảnh thiếu niên thoát y vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Cô lắc lắc đầu, nhảy xuống sofa, hoảng hốt tập thể dục theo đài, muốn giảm bớt mỡ trên người, sau đó bật TV, xé hai gói khoai tây chiên, ngồi nhai “rồm rộp rồm rộp”.
Mà Lục Hoán tưởng nàng có chuyện gì gấp phải ra ngoài: “.....”
. . .
Lục Hoán phát hiện dạo gần đây Túc Khê rất kỳ lạ, rõ ràng nói rằng có việc bận, lại ngồi nhà ăn khoai tây, thoạt nhìn trông rất rảnh rỗi.
Lục Hoán hoài nghi không biết mình có làm sai chuyện gì không, khiến nàng giống hệt như lúc trước, không muốn nhìn thấy hắn.
Lục Hoán còn định rút bớt thời gian trò chuyện với nàng, nhưng quân vụ như núi, còn phải nghĩ cách cứu một trăm con tin, hắn chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên, chờ mọi chuyện xong xuôi, nhất định phải hỏi nàng mới được.
Hẻm núi dễ thủ khó công, nếu trực tiếp dẫn quân lại gần, chỉ sợ con tin sẽ bị thủ tiêu ngay lập tức.
Trận chiến này, bắt buộc phải dùng kế. Trấn Viễn Tướng Quân giao việc này cho Lục Hoán, để hắn chọn ra mười người, lập thành một đội ngũ mười một người, giả bộ tiến tới thăm dò, vô ý sa lưới, trở thành tù binh.
Lúc đó mới có thể xâm nhập đại bản doanh quân địch, giải cứu con tin.
Tuy nguy hiểm, nhưng đây là cách duy nhất.
Dĩ nhiên quân địch biết mặt Lục Hoán, một khi bị bắt giữ, nhất định sẽ bị trả thù, tra tấn dã man tàn bạo. Bởi vậy khi lọt vào địa bàn của địch, phải nhanh chóng giải cứu một trăm con tin, nếu không tính mạng khó được bảo toàn.
Việc này vô cùng nguy hiểm, cũng chính bởi tính chất nguy hiểm của nó, Lục Hoán không mong Túc Khê nhìn thấy quá trình hắn bị tra tấn, nhất định nàng sẽ hoảng sợ.
Hắn ngẫm nghĩ, quyết định hành động vào một đêm tuyết rơi như mưa.
Quân doanh phương Bắc tĩnh lặng, trong thành chỉ có tiếng gào khóc của dân chúng lạc mất thân nhân. Lục Hoán và một vài thuộc hạ của Trấn Viễn Tướng Quân cải trang thành binh lính phe địch, leo qua biết bao con đồi, mới tới hẻm núi.
Lục Hoán nhỏ giọng ra lệnh, “Mau chóng hành động, một khi bị bắt phải lập tức nghĩ cách đốt sạch lương thảo, tuyệt đối không thể chậm trễ sang ngày mai.”
Mười người nghiêm túc gật đầu.
Lục Hoán canh đúng thời gian, lúc này nàng đang đi ngủ, mà sáng mai nàng phải đi học, đến giờ tan tầm mới mở cục gạch ra. Dựa theo thời gian của sân khấu, ở thế giới của hắn tương đương hai ngày một đêm.
Chờ tới đêm khuya ngày mai, lúc đó hắn cũng đã quay về doanh trại.
Quân địch lui về hẻm