Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Túc Khê gọi xe tới nhà hàng. Tới nơi, chỉ còn mỗi chỗ bên cạnh Hoắc Kính Xuyên trống không. Mẹ Hoắc thân thiết vẫy tay gọi cô: “Khê Khê, ngồi đây, để hai đứa nhỏ các con ngồi cạnh nhau.”
“Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây phải không, chứ sao cậu lại ăn mặc như thế này?” Hoắc Kính Xuyên đánh giá Túc Khê, khiếp hồn khiếp vía, còn chưa dứt lời đã bị mẹ Hoắc đánh “bốp” một phát vào lưng, quát tháo: “Nói cái gì vậy? Không biết ga-lăng đứng lên kéo ghế cho phái nữ sao? Rốt cuộc con có phải đàn ông không đấy?”
Hoắc Kính Xuyên bị mẹ đấm nổ phổi, đành phải cười hì hì đứng lên kéo ghế cho Túc Khê: “Mời.”
Túc Khê nhìn người đối diện nở nụ cười hiền từ, mạch máu não giật giật, nói “Cảm ơn dì Hoắc”, sau đó ngồi xuống.
Sau đó, cô và Hoắc Kính Xuyên tựa như quỷ chết đói đầu thai, điên cuồng cúi đầu dùng bữa, mà bố mẹ hai bên bắt tay nhau trò chuyện, đề cập tới cô và Hoắc Kính Xuyên, cảm thấy chuyện này rất thú vị, bàn tán từ cuộc sống cấp ba tới cuộc sống sau này, còn muốn hai người học chung một trường đại học.
Hai nhà ở cùng một tiểu khu, bố mẹ đều là bạn bè thân thiết, quan tâm chăm sóc nhau mười mấy năm, đã sớm coi nhau như người một nhà. Thỉnh thoảng bố mẹ Túc Khê không kịp về nhà nấu cơm, Túc Khê thường tới nhà Hoắc Kính Xuyên dùng bữa, ngược lại, hồi Hoắc Kính Xuyên còn học mẫu giáo, bố Hoắc không kịp đón, đều là bố Túc tiện thể đèo hai đứa nhỏ về nhà.
Vậy nên, cứ mấy tháng một lần, bố mẹ hai nhà lại tụ tập gặp mặt, tám đủ thứ trên trời dưới biển, cuối cùng chốt lại đều phải đề cập tới đôi thanh mai trúc mã Túc Khê và Hoắc Kính Xuyên, hy vọng sau này hai đứa sẽ kết hôn.
Những lời này, Túc Khê và Hoắc Kính Xuyên đã nghe mòn cả tai, lười không thèm phản bác.
Hai người điên cuồng dùng bữa, bất đắc dĩ nhìn nhau.
Túc Khê dùng bát che mặt, cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm với Hoắc Kính Xuyên, “Nói trước, mình chọn trường dựa vào thực lực của mình, nếu như trúng tuyển trùng trường cậu chọn, tuyệt đối không phải do mình muốn bám theo cậu, mình chỉ coi cậu như Cố Thấm, cậu không phải gu của mình.”
Hoắc Kính Xuyên cũng dùng chai nước che mặt, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải cậu và mình đều bị bố mẹ tóm tới đây sao? Mình thì khác gì cậu? Nhìn đi, chúng ta chẳng khác gì nhau.”
Túc Khê phát điên, “Vậy cậu phải phản bác bố mẹ cậu chứ, nói mấy lời này với bố mẹ cậu đi! Đừng lúc nào cũng đùn đẩy cho mình!”
Hoắc Kính Xuyên có hơi nghi ngờ, nhìn Túc Khê nói: “Bọn họ lải nhải mấy lời này suốt bao năm, chúng ta toàn coi như gió thoảng bên tai, lúc trước cậu cũng đâu kích động như này, tại sao dạo gần đây dễ xù lông thế.... Mẹ kiếp! Túc Khê, cậu có người yêu đúng không?! Đừng nói là hotboy mấy ngày trước....”
Còn chưa nói xong, đã bị Túc Khê mặt đỏ tai hồng ngắt lời: “Không phải, im mồm.”
Bố mẹ hai bên thấy hai đứa nhỏ thì thầm to nhỏ, cười càng sảng khoái, nhất là mẹ Hoắc, dùng ánh mắt “quả nhiên là thanh mai trúc mã, con trai tôi có con dâu rồi” nhìn hai người.
Hai người ngẩng đầu lên, áp lực đè cao như núi thái sơn: “....”
Hai người kéo ghế ra hai bên, càng xa càng tốt, tuyệt đối không thể dây dưa với nhau.
Túc Khê cố gắng giảm cảm giác tồn tại nhất có thể, cả ngày hôm đó, trong đầu cô không ngừng nhớ tới mấy lời của Hoắc Kính Xuyên.
Đúng vậy, cô và Hoắc Kính Xuyên đã bị bố mẹ hai bên ghép đôi suốt bao năm, nghe nhiều tới mức mòn cả tai, mọi lần toàn làm lơ cho qua, tại sao hôm nay lại xét nét như vậy? Thậm chí lúc chưa ra ngoài, nhận được tin nhắn của mẹ, cô còn cảm giác như đang phản bội ai đó...
Túc Khê bất giác nghĩ tới vẻ mặt uất ức của nhóc con – đúng vậy, là hai nhóc con. Nhóc con bên trái ỉu xỉu như cái bánh bao chiều, bả vai buông thõng, lã chã chực khóc, mà nhóc con bên phải nghiêm mặt nhìn cô, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười nói “Ta không tức giận”.
..... Cô cảm giác bị gió điều hòa thổi lạnh cả người, không nhịn được rùng mình.
Túc Khê bất giác ngẩng đầu nhìn không trung, có chút lo lắng, không biết nhóc con có nghe thấy mấy lời đùa giỡn của bố mẹ hai bên không...
Chỉ là... vì sao cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ... đúng rồi, tại sao cô phải chột dạ? Cô đâu có nợ ai cái gì!
. . .
Túc Khê đoán không sai, Lục Hoán đã nghe thấy hết mấy lời bố mẹ hai nhà nói, thời điểm Túc Khê và Hoắc Kính Xuyên châu đầu nói chuyện với nhau, hắn chỉ hận không thể tát lật mặt Hoắc Kính Xuyên.
Nhìn chằm chằm hai cái đầu nhỏ càng lúc càng gần, vô cùng chói mắt, suýt chút nữa Lục Hoán động tay kéo hai cái đầu ra.
Thời điểm không biết nàng là ai, ước muốn lớn nhất của hắn là mỗi ngày có thể cùng nàng nói chuyện. Khó khăn lắm mới biết nàng là ai, được làm bạn với nàng, lại muốn nhìn mặt nàng. Rốt cuộc có được sân khấu, biết được giọng điệu, tướng mạo của nàng, có thể mặt đối mặt nói chuyện với nàng, hắn lại phát hiện, thế giới của nàng quá rộng lớn. Mặc dù hắn vất vả hơn nửa năm, tìm hiểu ngôn ngữ, văn hóa, cách sống, nhưng lại nhận ra, gần trong gang tấc, nhưng tựu chung vẫn là huyễn cảnh hư ảo không có thật.
Hắn muốn ở bên nàng, cùng nàng thở chung một bầu không khí, mặt đối mặt với nàng, có thể cảm nhận được độ ấm, mà không phải cách nhau ngàn năm thời gian, đối diện trước mặt là sân khấu lạnh băng.
Lục Hoán đè nén khát vọng trong lòng, lấy lại bình tình, cố gắng xử lý tình huống trước mặt.
Lời đồn đãi đã lan khắp kinh thành, không biết từ đâu mọc ra một vị Cửu Hoàng Tử, có quan viên bẩm báo chuyện này trước triều đình, tuy Hoàng Đế chuyển đề tài, lại không hề phản bác.
Đối với dân chúng nước Yến, đây chỉ là câu chuyện buôn dưa lê bán dưa chuột thường ngày, mà đối với các phe phái trong kinh, đây lại là trò đùa dai khó chịu nhất.
Đặc biệt là Ngũ Hoàng Tử và Thái Tử.
Nghe nói sau khi biết được tin tức, Ngũ Hoàng Tử tái mặt, trước Điện Kim Loan tự mình tiến cử bản thân, xin được tróc