Edit: Quanh
Beta: Quanh
Ninh Vương phủ là võ tướng thế gia, nhiều đời trôi qua, không ai là không am hiểu cưỡi ngựa bắn cung. Mặc dù Ninh Vương gia hiện tại nhậm chức quan văn, nhưng không hoàn toàn buông bỏ nghiệp võ.
Ngay cả Ninh lão Vương phi, thưở còn trẻ cũng có thể cầm đao múa kiếm.
Nhưng trông Lục Văn Tú bây giờ không khác gì.... con gà mắc tóc!
Ninh lão Vương phi cảm giác từng luồng khí nóng xộc lên đỉnh đầu, thật không ngờ Lục Văn Tú lại kém cỏi như vậy! Ngay cả một thùng nước cũng không xách lên được, sao có thể anh dũng xông pha nơi chiến trường?!
Thậm chí Ninh Vương gia còn cố ý mời Đầu lĩnh Cấm quân tới dạy dỗ huynh đệ Lục Dụ An, nào ngờ lại dạy ra cái loại phế vật đến trói gà cũng không chặt?!
Suốt cả năm qua lão Vương phi ẩn cư trong Mai An uyển, hiếm khi ra ngoài, chỉ khi tổ chức thọ yến mới xuất hiện, lúc đó huynh đệ Lục Văn Tú Lục Dụ An biểu diễn vài đường múa kiếm, dỗ ngọt tới mức bà vui vẻ bật cười, khi ấy bà còn thầm nghĩ, mặc dù Lục Văn Tú không bằng Lục Dụ An, nhưng cũng coi như có chút tiến bộ, không tới mức làm xấu mặt Ninh Vương phủ.
Nào ngờ hiện tại lại nhìn thấy màn hài kịch trước dòng suối, lúc này mới hốt hoảng nhận ra, bấy lâu nay bà bị lừa!
Mỗi lần tổ chức thọ yến, Lục Văn Tú đều khoa chân múa tay, tất cả mọi động tác thành thục như nước chảy mây trôi, nhưng thực chất không hề có chút sức lực nào. Nếu không, tại sao xách mỗi thùng nước mà cũng phải thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch không khác gì kẻ tàn phế?
Sắc mặt lão Vương phi tối lại, ném lò sưởi trong lồng ngực cho nha hoàn ở phía sau, nhanh chóng đi sang hướng bên kia, sắc mặt Ninh Vương phi cũng không tốt lắm, nhìn chằm chằm Lục Hoán, nhíu mày, cũng vội vã đuổi theo.
Đám nha hoàn chen lấn xô đẩy phía sau. Mọi người không ngờ lão Vương phi sẽ xuất hiện, nhất thời vô cùng hoảng sợ, vội vã quỳ xuống, "Lão Vương phi".
Lục Văn Tú đã được bó chân, mặc dù đang đau đớn, nhưng thấy lão Vương phi tới đây, con ngươi co rụt lại, nhanh chóng bò tới, "Nãi... nãi nãi."
Đúng là thứ vô dụng. Lão Vương phi liếc mắt nhìn hắn, thấy hai chân của hắn đều phải băng bó, trong lòng cực kỳ khinh thường. Bà quay đầu, tầm mắt nhìn thẳng về phía Lục Hoán đang lặng lẽ hành lễ.
Lục Hoán thì lại khiến bà có chút bất ngờ.
Chỉ có trưởng tử mới có thể kế thừa gia nghiệp, bởi vậy lúc Đầu lĩnh Cấm quân tới dạy dỗ, chỉ có huynh đệ Lục Dụ An và Lục Văn Tú được học. Nhưng bọn chúng học nhiều năm như vậy, còn kém hơn cả một thứ tử cái gì cũng không biết.
Nhìn vẻ mặt của Ninh lão Vương phi, đương nhiên Ninh Vương phi và Lục Văn Tú đều ngầm hiểu. Sắc mặt Ninh Vương phi tối sầm, mà Lục Văn Tú chỉ có thể uất ức xen lẫn kích động nhìn mẫu thân, lại nhịn không được lườm Lục Hoán một cái... Nếu không phải do hắn, sao mình có thể liên tục bị xấu mặt?
"Nãi nãi... nãi nãi, thực ra con chỉ đang chơi với Tam đệ và Tứ muội." Lục Văn Tú nói, bàn tay mò ra sau, liên tục ra hiệu cho hạ nhân buông Tứ tiểu thư ra.
Ninh lão Vương phi không quan tâm tới chuyện rốt cuộc Lục Văn Tú có bắt nạt thứ tử và thứ nữ của di nương hay không, bà phiền chán nói: "Chơi đủ rồi, mau về đọc sách đi, cả đám người vây quanh dòng suối hô to gọi nhỏ, trông có ra thể thống gì không?"
Lục Văn Tú vội vàng đáp: "Con quay trở về phòng ngay." Nói xong, hắn vẫy tay, ra hiệu cho đám hạ nhân đỡ hắn quay trở về.
Lần này Lục Văn Tú muốn gây khó khăn cho Lục Hoán, vậy nên gọi tới rất nhiều người, mới vừa rồi lão Vương phi tới đây, cả đám người nhanh chóng quỳ xuống, lại không dám rời đi, bởi vậy lúc này đồng loạt đứng lên, cả một hành lang tấp nập người với người, có chút lộn xộn.
Lục Văn Tú trừng mắt nhìn Lục Hoán một cái, đột nhiên nảy ra ý định gì đó.
Chắc hẳn vừa rồi lão Vương phi đã nhìn thấy màn kịch kia, chỉ tại Lục Hoán mà giờ hắn ta chẳng khác gì phế vật, thật là đáng chết, nếu hắn ta không gỡ gạc lại chút gì đó, chẳng lẽ lại để yên cho Lục Hoán được lão Vương phi khen ngợi?
Hắn ta nở nụ cười nham hiểm, thì thầm hai câu với gã tâm phúc ở bên cạnh.
Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, mọi người trong game không phát hiện ra, mà ở bên ngoài màn hình, Túc Khê buông bàn chải đánh răng xuống, lặng yên nhìn cột hội thoại của Lục Văn Tú và gã tâm phúc:
"Ngươi tìm cách kéo Lục Hoán xuống, khiến hắn và lão Vương phi cùng ngã xuống suối, ta phải chống mắt nhìn xem, hắn phạm vào tội lớn tày đình, lão Vương phi có còn để ý tới hắn nữa hay không?"
Còn lâu....
Tú tiểu tử, you are being watched, cho dù có nói thầm cũng vô dụng.
Túc Khê nhìn chằm chằm vào màn hình, lập tức thấy một loạt hành động diễn ra trong nháy mắt!
Lục Hoán lướt qua đám hạ nhân, muốn ôm lấy Tứ tiểu thư cạnh dòng suối, mà đúng lúc này lão Vương phi cùng Ninh Vương phi lại đi tới gần dòng suối. Bỗng nhiên có gã hạ nhân từ đâu chui ra, đứng phía sau Lục Hoán và lão Vương phi, nhanh chóng vươn tay....
Lục Hoán luôn luôn cảnh giác, không có khả năng không phát hiện ra, hắn nghe thấy tiếng gió rất nhỏ phía sau lưng, con ngươi rụt lại, nhanh chóng lùi sang bên cạnh. Gã hạ nhân sửng sốt, mắt thấy không đẩy trúng Lục Hoán, sẽ chạm vào người lão Vương phi, vì thế vội vàng rụt tay lại.
Ngay bây giờ!
Không biết tại sao, cổ tay hắn ta như bị một sức mạnh vô hình nắm lấy, mạnh mẽ túm hắn ta về phía trước. Khuôn mặt gã hạ nhân trắng bệch, mẹ nó, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy...?!
Tay... tay... tay, sao tay hắn ta lại không hoạt động theo ý hắn ta?!
Hắn ta liều mạng muốn rụt tay về phía sau, nhưng sức mạnh vô hình kì quái kia mạnh hơn hắn ta, mạnh mẽ túm chặt hắn ta, bắt hắn ta phải chạm vào bả vai Lục Văn Tú.
Mà Lục Văn Tú đang mải hóng kịch hay, nào ngờ có người ở phía sau đẩy hắn ta, hắn ta không đứng vững, cả người lảo đảo, theo bản năng túm chặt ống tay áo của lão Vương phi ở bên