Dừng một chút, Triệu Trường Phong lại nói:
- Vương đạo viên, đó không phải em đánh người. Em chỉ ngăn lại người khác thương tổn Điền Lỗi mà thôi.
- Hả? Cậu đã đánh người còn dám đứng đây cãi lý sao?
Vương Hướng Đông tức giận quát lên:
- Cậu nói người ta bắt nạt Điền Lỗi, đùa giỡn bạn gái Điền Lỗi, trừ cậu và Điền Lỗi ra không có bất luận kẻ nào thấy. Thế nhưng cậu đánh bạn kia, lại có rất nhiều người đứng xem đều có thể làm chứng!
Triệu Trường Phong ngẩn ngơ nói:
- Không có cả năng? Lúc đó nhiều người ở đấy như vậy, bọn họ đều thấy được hắn bắt nạt Điền Lỗi trước, bọn họ đều có thể đứng ra làm chứng mới đúng! Vì sao bọn họ ngược lại làm chứng cho thằng khốn nạn kia vậy?
Vương Hướng Đông thở dài, có chút thương hại nhìn Triệu Trường Phong:
- Trường Phong, cậu biết thằng khốn nạn trong miệng cậu là ai không?
Triệu Trường Phong lắc đầu.
Vương Hướng Đông nói:
- Hắn tên là Liễu bân, là một học sinh trong khoa thương mại. Cậu nghe qua tên hắn hay chưa?
Triệu Trường Phong lắc đầu.
Vương Hướng Đông nhìn hai bên một chút, trên mái nhà chỉ có hai người hắn và Triệu Trường Phong, mười phần an tĩnh và an toàn. Lúc này Vương Hướng Đông mới hạ giọng nói với Triệu Trường Phong:
- Trường Phong, lời tôi sắp nói với cậu, cậu biết tôi biết, tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai, càng không thể nói là ai nói cho cậu biết.
Triệu Trường Phong thấy Vương Hướng Đông thận trọng như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khẩn trương, vội vàng đảm bảo nói:
- Vương đạo viên, thầy yên tâm, em biết nên làm như thế nào!
Vương Hướng Đông thấp giọng nói:
- Cha của Liễu Bân chính là xử trưởng bảo vệ xử trường ta, tên là Liễu Bình An.
- Cái gì?
Triệu Trường Phong thất kinh, hắn thật không ngờ, thắng khốn Liễu Bân kia, dĩ nhiên là công tử xử trưởng bảo vệ xử. Bất quá nói lại, cho dù lúc đó Triệu Trường Phong biết cha của Liễu Bân là xử trưởng bảo vệ xử, hắn vẫn sẽ đánh như cũ.
Vương Hướng Đông nói:
- Trường Phong, cậu không chọc vào ai, dĩ nhiên chọc tới trên đầu Liễu Bình An? Liễu Bình An cực kỳ có tiếng là ngang ngược thô bạo, ngay cả hiệu trưởng đều phải nhường hắn hai phần. Hắn là người cực kỳ bao che khuyết điểm, cậu đánh con của hắn, cậu nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho cậu sao?
Triệu Trường Phong cười lạnh nói:
- Không buông tha có thể làm sao? Rõ ràng là Liễu Bân đánh Điền Lỗi trước, lại còn đùa giỡn bạn gái Điền Lỗi.
Vương Hướng Đông khoát tay áo nói:
- Trường Phong, những lời cậu nói không có tác dụng. Mấu chốt là chứng cứ, chứng cứ! Đám người vây xem cậu lúc đó đều là học sinh nhà giàu, cậu nghĩ lại mà xem, nếu như bọn họ muốn làm chứng, bọn họ sẽ hướng về phía bảo vệ xử nhà giàu, hay sẽ ở phe một đệ tử nghèo như cậu?
Triệu Trường Phong sửng sốt một chút, giả sử như Liễu Bình An vô liên sỉ như vậy, rất có khả năng những học sinh này sẽ làm theo yêu cầu của Liễu Bình An, cung cấp chứng cứ có lợi cho Liễu Bân.
- Lúc đó không chỉ có học sinh nhà giàu ở đó, còn có Trương Vũ Tinh, bạn gái điền lỗi, cùng với ba cô bạn học của Vũ Tinh.
Triệu Trường Phong đột nhiên nhớ tới một tình huống có lợi đối với hắn.
- Hắc hắc, ấu trĩ!
Vương Hướng Đông cười lạnh nói:
- Trương Vũ Tinh, cùng với ba cô bạn học đều là đương sự trong cuộc tranh cãi này, cho nên lời khai của các nàng không có giá trị, cũng không đủ để xếp vào lời khai tin tưởng. Chân chính có tác dụng chính là những người đứng xem không liên can đến chuyện này.
Triệu Trường Phong nhất thời nghẹn lời, xem ra tình huống phi thường bất lợi đối với hắn.
Vương Hướng Đông thở dài, nói:
- Trường Phong, chuyện này đã kinh động đến Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm rồi. Hiện tại bọn họ đều không nghỉ ngơi, chạy