Đứng ở ngã tư đường, Triệu Trường Phong mờ mịt nhìn xung quanh, không biết nên đi về nơi đâu. Lấy bối cảnh phổ thông của gia đình hắn, muốn từ bên trong tìm ra một mối quan hệ có thể mạnh hơn Liễu Bình An, quả thực nằm mơ giữa ban ngày.
Nhiều lần Triệu Trường Phong tự đánh gía, cuối cùng hắn chỉ có một đường có thể đi, đó chính là đi chính phủ tỉnh tìm phó tỉnh trưởng Triệu Cường.
Hiện tại Triệu Trường Phong đã có thể khẳng định trăm phần trăm thư ký Lưu Quang Huy của Triệu Cường nhất định không dựa theo yêu cầu của Triệu Cường gọi điện thoại cho Chu hiệu trưởng Lịch Hoành trường đại học Hoa Bắc. Nghĩ một chút có thể biết, nếu như Tống Lịch Hoành nhận được điện thoại của Lưu Quang Huy, biết trong đại học Hoa Bắc có một sinh viên gọi Triệu Trường Phong rất có thể là thân thích của phó tỉnh trưởng, loại tin tức này làm sao không giống như mọc cánh bay ra ngoài? Kể từ đó, vô luận là chủ nhiệm khoa Trương Bảo Tài, hay Lịch bí thư Trình Sinh, còn có xử trưởng bảo vệ xử Liễu Bình An nuôi thằng khốn nạn kia, đám người bọn họ làm sao dám đơn giản xử phạt lưu ban Triệu Trường Phong đây?
Đương nhiên, nghĩ lại đạo lý cũng giống nhau. Nếu như Trương Bảo Tài, Lịch Trình Sinh, còn có Liễu Bình An dám khai trừ xử phạt lưu ban Triệu Trường Phong, nói rõ Triệu Trường Phong như trước vẫn là một sinh viên bình thường trong lòng bọn họ. Nếu như Triệu Trường Phong vẫn là một sinh viên bình thường, chứng tỏ thư ký Lưu Quang Huy nhất định không gọi điện thoại cho Chu Lịch Hoành kia.
Nếu như Lưu Quang Huy đều lười gọi điện thoại, như vậy làm sao Triệu Trường Phong vẫn còn muốn đi chính phủ tỉnh tìm Triệu Cường đây? Nguyên nhân chủ yếu chính là hiện tại Triệu Trường Phong đã cùng đường rồi, hắn không còn bất luận mối quan hệ nào có thể vận dụng để đối kháng Liễu Bình An. Người duy nhất phát sinh quan hệ cùng hắn mà có thể thắng Liễu Bình An, ngoại trừ phó tỉnh trưởng Triệu Cường, không còn ai khác. Đúng như lời phụ đạo viên nói cho Triệu Trường Phong, chỉ có nỗ lực tranh thủ mới có thể thay đổi tình trạng hiện nay của hắn, nếu như không đi tranh thủ thì nhất định không thay đổi được tình huống nguy hiểm hiện tại. Bất kể là Triệu Cường đáp ứng hay không đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn vẫn nên đi thử một lần, có thử mới biết được.
Mặt khác trong nội tâm Triệu Trường Phong cũng suy nghĩ, tuy rằng Triệu Cường là một phó tỉnh trưởng cao quý, thế nhưng lối sống vẫn tương đối bình dị gần gũi, dễ tiếp xúc. Mượn yêu cầu thi lại lúc trước Triệu Trường Phong đưa ra mà nói, Triệu Cường đáp ứng ngay tại chỗ. Về phần cuối cùng có gọi điện thoại tới đại học hay không, chỉ có thể nói thư ký Lưu Quang Huy kia bằng mặt nhưng không bằng lòng, không để sắp xếp của Triệu Cường ở trong lòng, cũng không thể nói Triệu Cương có địa phương nào không thích hợp. Bởi vậy Triệu Trường Phong mới hạ quyết tâm, nếu như lần này có thể thuận lợi nhìn thấy Triệu Cường, Triệu Cường còn đáp ứng yêu cầu của hắn, nhất định hắn sẽ mặt dạn mày dày yêu cầu Triệu Cường tự mình gọi điện thoại mà không phải giao cuộc điện thoại này cho thư ký Lưu Quang Huy gọi. Ai biết Lưu Quang Huy có thể lại tiếp tục bằng mặt nhưng không bằng lòng đây?
Để hoàn thành kế hoạch này, Triệu Trường Phong đều tính toán tất cả, thậm chí ngay cả làm sao thông qua trạm gác võ cảnh ở cửa đại viện trà trộn vào chính phủ tỉnh hắn đều tính được rồi. Nếu như gặp phải võ cảnh lần trước trực ban, vậy thì